Ở bên ngoài.
Lê Tiến Minh và cô Cao đang khoác tay nhau.
Khung cảnh bên trong khiến Lê Tiến Minh vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đầy u ám, hai tay nắm chặt như muốn bóp chết người.
Cô Cao há miệng sửng sốt, cảm thấy hơi quá nên cô vội vàng che môi lại.
Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì?
Họ thấy đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm trong thang máy. Nụ hôn quá cuồng nhiệt nên quần áo trên người của người con gái vô cùng lôi thôi.
Tống Ân không ngờ lại có thể gặp được Lê Tiến Minh và cô Cao ở đây, ánh mắt cô nhìn ngay cặp mắt lạnh lùng của Lê Tiến Minh, cô rùng mình một cái, hoàn hồn trở lại.
Cô ngoảnh mặt đi, giả vờ bình tĩnh đẩy Lê Tiến Thành ra, hét lớn: "Đủ chưa?"
Có trời mới biết, bây giờ cô đang rất muốn giết chết Lê Tiến Thành.
Bên cạnh đó, cô hy vọng rằng Lê Tiến Minh có thể cùng cô Cao bỏ đi ngay.
Vì bây giờ cô ấy thật quá xấu hổ...
Chiếc váy rách, miếng dán ngực lộ ra một nửa, chưa kể đến lớp trang điểm trên môi thì lem luốt vô cùng xấu.
Lê Tiến Thành cong môi thì thầm vào tai Tống Ân nói: "Em quyến rũ như vậy, đương nhiên như vậy là chưa đủ. Tống Ân, anh bây giờ rốt cuộc biết tại sao lại có nhiều người đàn ông chịu bỏ ra 4 tỷ cho một đêm cùng với em. Nhưng thật tiếc, đêm nay anh còn bận một việc, không có thời gian dành cho em. Hẹn em lần sau."
Lời nói của Lê Tiến Thành rất mơ hồ.
Ai nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
Trước khi rời đi, anh ta còn nghiêng người và hôn lên môi Tống Ân một nụ hôn.
Khi nãy Tống Ân cảm thấy chán ghét người này, thậm chí cảm thấy thở không nổi khi gặp anh ta. Nhưng sau khi đối mặt cái nắm tay thân thiết của Lê Tiến Minh và cô Cao, cô đã không đẩy Lê Tiến Thành ra nữa.
Lê Tiến Thành rời đi. Khi đối mặt với Lê Tiến Minh, anh ta mỉm cười với Lê Tiến Minh một cách đầy ẩn ý.
Gương mặt Lê Tiến Minh vô cảm nhưng hai tay đút túi quần thì lại nắm chặt lại.
Tống Ân giữ thang máy, nói: "Có đi vào không? Nếu không thì tôi đi xuống."
Lê Tiến Minh thở dài.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Không khí vô cùng yên tĩnh! Như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoặc có thể....
Cô Cao hoàn toàn không bận tâm đến việc chính mình vừa nhìn thấy Tống Ân và Lê Tiến Thành suýt chút nữa thì lau súng cướp cò.
“Cô cứ đi xuống trước đi, chúng tôi… mới nhớ ra còn có chuyện khác.” Cô Cao quay về phía Tống Ân.
Gặp phải chuyện như vậy khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ. Cô Cao không muốn chính mình xấu hổ, cũng không muốn Tống Ân xấu hổ.
Tống Ân thở phào nhẹ nhõm định đóng cửa thang máy, để lại không gian cho một mình cô là đủ rồi.
Nhưng...
Trước khi thang máy đóng lại, một người đàn ông bước vào.
Tống Ân sửng sốt.
Lê Tiến Minh mang vẻ thờ ơ và đi thẳng vào thang máy mà không thèm nhìn lấy cô.
Cô Cao cũng sửng sốt, nhìn thấy Tống Ân xấu hổ, cô xin lỗi cô ấy và không khỏi nói thầm: "Bên cạnh cũng có thang máy..."
"Tôi thích đi cái này."
"..."
Cô Cao không thể làm gì với anh ta. Người đàn ông này đúng là không có mắt!
Vì vậy, một thang máy với hai người phụ nữ xấu hổ và một người đàn ông lạnh lùng đang đi xuống.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Cô Cao, người hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên trong, nhưng vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tống Ân dựa vào trong góc, sửa soạn lại quần áo lộn xộn. Thỉnh thoảng, cô nhìn lên Lê Tiến Minh, chỉ để thấy tấm lưng của anh ấy.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng quay lại nhìn cô.
Anh khinh thường cô, không muốn nhìn cô, hoặc là không quan tâm cô chút nào, Tống Ân cũng không đoán ra được suy nghĩ của anh.
Khoảng cách mấy tầng lầu, Tống Ân lần đầu tiên cảm thấy nó lâu như thế. May mắn thay, cửa thang máy đã mở vào lúc này.
Lê Tiến Minh sải bước ra ngoài.
Cô Cao và Tống Ân gật đầu, cô Cao vội vàng đi giày cao gót theo sau Lê Tiến Minh.
Ngay khi hai người rời đi, thân thể Tống Ân cuối cùng cũng có thể bộc lộ vẻ yếu ớt vào lúc này.
Bộ mặt nạ lãnh đạm trên mặt, cuối cùng cũng có thể cởi bỏ.
Cô bối rối ôm tay, rùng mình một cái rồi bước ra khỏi thang máy.
Vũ Uyên đang vội vã chạy xung quanh trong bãi gửi xe. Rốt cuộc cũng nhìn thấy Tống Ân, cô chạy nhanh lại hỏi: "Làm em sợ chết mất! Chị Tống Ân, chị đi đâu vậy? Em nói với chị rồi, chị cứ đứng đây đừng đi lung tung đâu cả."
"..." Tống Ân không trả lời, cô thật sự không còn sức lực.