Lê Tiến Thành biết rõ ràng vị trí của từng cái camera trong nhà Tống Ân.
Mấy cái này là ngày trước chính anh ta thuê người lắp đặt. Bởi vì Tống Ân thường xuyên phải đi diễn xa nhà mấy tháng liền, nên phải lắp camera để phòng ngừa có trộm.
Anh ta cũng biết Tống Ân có một thói quen, đó là mỗi ngày có sẽ nhìn xem tất cả mọi nơi, từng góc hẻo lánh trong căn phòng.
Mà ngay lúc này...
Bên kia, tim của Tống Ân đang đập mạnh và loạn nhịp bởi vì cô đã chứng kiến hết một màn vừa xảy ra, nghe cuộc nói chuyện của hai người đàn ông này, cô cũng không biết cảm xúc trong lòng hiện tại của mình là như thế nào.
Kỳ thật đã sớm biết, công tử nhà giàu, tất cả đều như nhau chỉ vui đùa một chút mà thôi, cô không cần nghĩ đó là thật lòng. Không phải sao?
Nhưng mà khi cô nghe được lời chính anh nói ra, trong lòng không hiểu sao lại đau đớn.
Tống Ân ngượng ngùng tắt đi ipad, nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa xe của trợ lý. Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại của mình ra, xóa đi dãy số vừa nãy cô mới lưu lại ở bên trong.
Một điểm dấu vết liên quan tới anh, cô đều sẽ không muốn lưu lại nữa.
Vốn không nên có mà. Vừa nãy chỉ là một lần hành động ngây thơ và khờ dại của cô thôi.
“Chị Tống Ân, chuẩn bị tới lượt của chị rồi.”
Bên ngoài, âm thanh của Vũ Uyên vang lên. Sau đó, cửa xe được kéo ra. Tống Ân thở một hơi sâu, trên mặt cố gắng bày ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Tôi biết rồi, đi thôi!”
Cô cởi áo khoác bên ngoài đưa cho Vũ Uyên giữ hộ, rồi cất bước rời đi. Vũ Uyên liếc nhìn tấm lưng của cô, hơi nghi hoặc.
Là ảo giác sao?
Như thế nào lại cảm thấy...
Chị Tống Ân dường như đang cười nhưng tâm tình cô ấy đột nhiên trở nên không được tốt thì phải? Vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc vừa nãy của cô ấy lúc này đã biến mất.
Cái tâm tình này, biến hóa thay đổi liên tục thật khó nắm bắt và hiểu được a...!
Lúc quay phim, Tống Ân rất cố gắng và nghiêm túc. Mỗi lần diễn xuất, cô đều quyết tâm diễn được hoàn mỹ nhất. Cô không ngại diễn đi diễn lại nhiều lần, đạo diễn luôn khen cô rất là chuyên nghiệp.
Vũ Uyên cảm thấy cô chẳng những rất chuyên nghiệp mà còn dốc sức liều mạng để làm.
Ngày đầu tiên liền làm tới hai giờ sáng ngày hôm sau, mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.
“Chị Tống Ân, chị bảo hôm nay không phải rất mệt sao? Tại sao phải làm việc liều mạng như vậy a...?”
“Đây là công việc của tôi, đương nhiên tôi phải dốc sức làm việc rồi.”
Vũ Uyên thở dài nói: “Nếu chị cứ tiếp tục như vậy, thân thể của chị chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi. Vừa mới diễn cảnh đùa giỡn bị ngã trong rừng cây, chị diễn hơn mười lần, có bị thương không? Em giúp chị xoa bóp gân cốt?”
Tống Ân nằm ở trên xe, mệt mỏi lắc đầu: “Không cần, chị còn có thể chịu được.”
Nhiều năm như vậy, cô bị thương quá nhiều lần rồi, những vết thương ngoài da như thế này không đáng để nhắc tới.
Vũ Uyên đưa điện thoại cho cô: “Chị gọi lại cho cậu Lê a.”
Tống Ân giật mình, rồi lại nhắm mắt, tỏ vẻ như không nghe thấy được. Vũ Uyên đành nói tiếp: “Cậu Lê chiều này đã gọi cho chị rất nhiều cuộc điện thoại.”
“Ừ.” Tống Ân trả lời nhạt một tiếng, nói đúng hơn là lãnh đạm.
Vũ Uyên đang còn muốn nói điều gì nữa, thì lúc này chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện ra dãy số kia, đôi mắt buồn bã của Tống Ân chợt chấn động. Vốn cô muốn cắt đứt hết thảy liên quan với anh, nhưng lại do dự không nỡ.
Ấn nghe rồi.
“Xin chào, ngài là ai vậy?”
“... Đem số của tôi lưu vào máy đi! Lưu ngay bây giờ!” Lê Tiến Minh thật sự nổi giận.
“Ừ.” Tống Ân lên tiếng, tùy ý ấn ấn trên màn hình làm bộ đang lưu số của anh, sửa sang một chút. Sau đó cô lại đưa điện thoại áp vào bên tai, cười nói: “Anh không gọi tới thì tôi cũng chuẩn bị gọi lại cho anh đó.”
“Hừ! Tống đại minh tinh bận rộn công việc như vậy, tôi nghĩ là cô đã sớm đem tôi quên mất rồi.” Trong lời nói của Lê Tiến Minh đều tràn đầy lửa giận.
Mỗi lần anh gọi điện thoại đều là Vũ Uyên nghe máy. Mà lần nào Vũ Uyên cũng bảo là cô đang bận.
Bận rộn đến nỗi không có một chút thời gian nghỉ ngơi sao? Giống như anh, bỏ dở công việc hai ngày, lúc trở lại công ty loay hoay làm việc ngay cả thời gian thở cũng không có, nhưng mà anh luôn nghĩ tới cô.
Nghĩ đến cô, là anh lại muốn nghe một chút giọng nói của cô. Thế nhưng, anh gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đều không có nghe được giọng của cô. Đợi cô gọi lại thì chậm chạp không thấy.
Mãi tới tận nửa đêm, điện thoại của anh cũng chưa từng đổ chuông, điều này không tức giận được sao?
Người con gái này, tám chín phần đã đem anh quên đi.
Anh đã từng chứng kiến cô chia tay Lê Tiến Thành một cách đầy dứt khoát như thế nào.
Trong khi anh đang nổi giận, thì Tống Ân lại như không hề có việc gì, trong lời nói của cô còn mang theo sự vui vẻ: “Cậu chủ Lê là người bao nuôi của em, có thể quên ai chứ làm sao em dám quên người bao nuôi của mình chứ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!