Anh bỗng có chút ghen ghét đối với tất cả những người đàn ông đã từng được thưởng thức tư thái tuyệt đẹp này! Kể cả là anh trai của mình.
Tống Ân nhìn người đàn ông trước mắt này, bỗng cảm thấy hoảng hốt, như là say mê, khiến cô phải sa đọa trầm luân vào đó.
Thứ cảm giác này làm cô sợ hãi.
“Lê Tiến Minh.” Ngay lúc người đàn ông này muốn cúi người xuống, chiếm đoạt thân xác của cô một lần nữa, cô gọi ra một tiếng: “Tôi đã không còn trong sạch mà lại còn rất dơ bẩn, anh vẫn muốn tiếp tục sao?”
Con mắt Lê Tiến Minh nhắm lại, ngậm lấy môi của cô.
“Bẩn ư?” Anh hơi lui ra sau một chút, liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục ngậm lấy môi cô hết sức chăm chú như đang nhấm nháp mùi vị của cô.
“Tôi lại cảm thấy mùi vị của em rất là ngọt...” Vừa hôn anh vừa nói.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt ướt át đầy mê ly của anh chưa bao giờ dời đi ánh mắt của cô.
Tim của Tống Ân cực kì rung động. Trong ánh mắt của anh, cô không hề thấy một tia dục vọng vì để đoạt lấy thân thể cô mà lừa gạt.
Đó là sự chân thành...
Dưới sự khiêu khích của anh, người cô trở nên mềm nhũn, đôi chân dài thon đẹp cố tình quấn lấy cái eo rắn chắc của anh để hấp dẫn, cô hỏi nhỏ: “Cái kia... Nếu như trước kia tôi thật sự đã bán thân, đêm nay anh còn muốn sao?”
Lê Tiến Minh oán hận cắn lỗ tai cô một cái, đẩy người lên, đem cái đó của chính mình trùng điệp tiến vào trong cơ thể của cô. Cắn răng nói: “Tôi mặc kệ em trước kia như thế nào... Về sau nếu thiếu tiền em chỉ có thể tới tìm tôi.”
Ngón tay của Tống Ân véo mạnh ga giường, mới miễn cưỡng chịu được sự xâm nhập của anh.
Người đàn ông này...
Cái đó có phải quá lớn hay không? Dù sao cũng là lần đầu của cô, không thể nhẹ nhàng chút được sao?
Cô thở hổn hển, con ngươi xinh đẹp cũng nheo lại: “Anh Minh thật hào phóng a, muốn bao nuôi tôi ư?”
Cô tỏ vẻ bướng bỉnh, giọng nói đầy khiêu khích.
“Bao nuôi thì bao nuôi! Tống Ân, em ép anh chặt quá, buông lỏng chút...” Cô sắp làm anh điên mất rồi.
Tống Ân chẳng những không buông lỏng mà càng ép chặt chẽ hơn.
Hai tay mảnh khảnh của cô kéo lấy cổ anh, ngồi dậy, Lê Tiến Minh nặng nề thở gấp, thay đổi tư thế để cô cưỡi lên trên bụng của mình.
Cô nhìn anh một cách mê ly, mỉm cười, rồi đùa giỡn hỏi anh: “Anh Lê đã bao nuôi bao nhiêu người rồi?”
“Chỉ duy nhất một mình em!”
“Tôi mới không có bị mắc lừa...”
Lê Tiến Minh bóp chặt lấy eo nhỏ của cô, dùng sức tiến tới chiếm đoạt thân thể cô.
“Em cho rằng tiền của tôi ai cũng có thể lấy được hay sao?”
Xác thực ngoại trừ Tống Ân, anh không hề có người thứ hai!
Hơn nữa...
Người con gái này lần lượt phá hỏng nguyên tắc của anh. Về phần nguyên nhân đó là do người con gái này quá mê người, không một người đàn ông nào có thể thoát được cô.
Ngoại lệ một người.
Đó là Lê Tiến Thành.
Lê Tiến Minh nói hai ngày thật đúng là hai ngày.
Tới lúc này ai cũng không thể nghĩ hai người bọn có thể đi đến mức này, rồi chuyện này sau đó sẽ giải quyết như thế nào đây.
Tống Ân cho rằng lần đầu hiến dâng cho anh là do ly rượu kia kích thích cô, hoặc có thể lúc đó nội tâm của cô bị tổn thương cần một người nào đó bình ổn lại.
Còn lí do vì sao có lần nữa lại lần nữa thì cô không nghĩ ra được, có lẽ cô không muốn suy nghĩ nữa.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Lê Tiến Minh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vô ý sờ vị trí bên cạnh phía dưới thân thể của mình.
Trống không.
Anh ta ngồi dậy, nhìn quanh nhà rồi lại đi ra bên ngoài xem xét, đều không có một bóng người, Tống Ân đã không thấy đâu nữa.
Không hiểu tại sao, trong lòng của anh ta tự dưng thấy trống rỗng và hụt hẫng như thiếu một cái gì đó quan trọng vậy.
Người con gái này rời đi cũng thật phũ phàng.
Trần Phong gọi điện tới anh ta mới miễn cưỡng tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!