Anh ta chợt nhớ tới mấy lời nói của tên khốn Lê Kiến Đường, cơn tức trong lòng lại càng sôi lên.
Bên rảnh tay.
Anh ta thở hổn hển, cánh tay luồn vào trong áo.
Hít vào một hơi, lúc này Tống Ân đột nhiên tỉnh táo.
Lý trí trở lại, nhận thức được tình huống hiện tại của hai người cô liền cảm thấy choáng váng tức giận.
Cô bây giờ đã là người của Lê Tiến Thành, sao lại có thể cùng Lê Tiến Minh...
“Lê Tiến Minh!” Cô ấy tức giận kêu to, trên mặt cô lúc này ướt đẫm mồ hôi.
Lê Tiến Minh lúc này cũng mới tỉnh táo lại, anh ta cũng không khá hơn cô ấy là bao.
Cứ thế dừng lại khiến cho anh ta cảm thấy rối rắm.
Anh ta nhìn cô ấy, hé môi như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Chắc anh ta điên rồi, không thì sao lại đối xử với cô ấy như thế.
“Anh còn ngây ra đó làm gì?” Tống Ân cắn môi gắt lên, đánh hắn một cái, trừng mắt với anh ta: “Bỏ tay ra!”
“Hả? À...” Lê Tiến Minh cúi đầu nhìn xuống tay của mình, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng thả tay đang giữ cô ra, rút vội tay còn lại khỏi ngực cô ấy.
Quần áo trên người Tống Ân xộc xệch, cô xấu hổ: “Anh nhìn cái gì, còn không mau quay lưng đi.”
Lê Tiến Minh xoay mặt đi, Tống Ân vội sửa sang lại áo quần.
Cô lúc này có chút rối ren, ngay cả bản thân đang nghĩ gì cô cũng không hề hay biết.
Hai người lúc này vô cùng lúng túng.
Không chờ anh ta quay người lại, Tống Ân cầm lấy tay nắm cửa, mở cửa bước đi ngay.
Lê Tiến Minh cũng không có ý định ngăn cô ấy lại, anh nhìn xuống đôi tay mình dường như còn phảng phất mùi hương trên cơ thể cô ấy.
Tống Ân bắt taxi đi, tim cô bây giờ vẫn còn đập loạn nhịp, có lẽ bởi nụ hôn ban nãy đã làm cho cô vẫn còn cảm giác đau trên đôi môi. Cô ấy đeo khẩu trang vào, chạm nhẹ lên môi, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi thở nóng hầm hập của anh ta.
Cái tên này!
Tối hôm nay rõ ràng là cô ấy chỉ muốn đi thăm anh ta, sao giờ lại thành ra như thế này?
Cô với Lê Tiến Thành, lần đầu là quay phim, lần hai xem như trả thù, vậy lần thứ ba… là thế nào đây? Cô biết ăn nói như thế nào vơi Liên Thành đây?
Tâm trí cô ấy lúc này vô cùng rối bời.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Vẫn là dãy số lạ đó? Cô mặc kệ, để nó reo.
Chuông điện thoại reo lên theo đó là một dòng tin nhắn tới “Tống Ân, cô mau bắt máy cho tôi!”
Rõ ràng chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng không biết tại sao Tống Ân lại cảm thấy y như nghe thấy tiếng gào kia, cô tin chắc đấy là số máy của Lê Tiến Minh.
Điện thoại lại reo lên lần nữa, cô do dự một lát, vẫn bắt máy.
“Lưu số tôi lại.”
Quả nhiên là anh ta.
Tống Ân im bặt không lên tiếng. Anh ta nói xong lại im lặng. Sự lúng túng lúc nãy trong phòng bệnh chốc lát truyền sang điện thoại.
“Này! Cô có nghe không?”
Lê Tiến Minh như muốn thay đổi bầu không khí, cao giọng nói tiếp.
Tống Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một không gian tĩnh mịch bao trùm bởi một màn đêm tăm tối, cô nhẹ nhàng cất lên một tiếng: “Ừm! Chút nữa tôi sẽ lưu.”
“Ừm...Thế ổn rồi!” Nói xong, anh ta im lặng một lát rồi lại nói thêm: “Về tới khách sạn nhớ nhắn tin cho tôi.”
“...” Tống Ân không trả lời.
“ Thế tôi cúp máy đây!”
“Đợi một lát.” Tống Ân bây giờ mới mở miệng, Cô suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Mối quan hệ giữa tôi với Lê Kiến Đường không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là mối quan hệ trong công việc thôi.”
“Tôi biết rồi!” Lê Tiến Minh trả lời.
Thật ra anh đã sớm biết rõ chuyện đó rồi, chỉ là anh muốn nghe Tống Ân khẳng định lại cho thêm chắc chắn.
“Còn nữa...” Tống Ân ngập ngừng, trong đầu cô lúc này biết bao nhiêu suy nghĩ.
Rất lâu sau đó cô mới mở miệng nói: “Cuộc sống riêng tư của tôi không đa dạng như anh nghĩ, cũng chẳng có gì rắc rối cả, tôi không biết anh đã đọc được những gì trên các bài báo, cũng không để tâm anh tin hay không tin, có lẽ trong mắt anh, tôi là một người không biết cái gì gọi là tự ái, tự trọng. Nhưng...”
“Tôi… thật lòng yêu anh trai của anh, rất muốn ở bên anh ấy, nên là… hy vọng anh đừng nói chuyện này ra ngoài.”
Tống Ân trước giờ vốn là một người lạnh lùng.
Cuộc sống cô độc suốt bao năm nay đã khiến cô ấy trở nên vừa lạnh lùng lại còn rất lí trí. Cô hiểu rõ thứ tình cảm nào chỉ là nhất thời và đâu là tình cảm chân ái.
“...” Lúc này, phía đầu dây bên kia phản hồi lại chỉ là tiếng thở dốc trong sự gục ngã, tuyệt vọng. Dịch lại đi…
Lúc này, trái tim Tống Ân bỗng nhiên thắt lại, cô cố tỏ ra bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi biết những việc anh làm là vì không muốn anh trai anh lấy tôi, sau này đừng làm vậy nữa, ấu trĩ lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!