Giọng điệu đó khác nào đang chất vấn.
Tống Ân nghĩ tới những lời Vũ Uyên vừa nói với cô trong cuộc trò chuyện qua điện thoại ban nãy, thật khiến cô không khỏi bực tức, hỏi: “Vậy tại sao anh lại ra tay với Lê Kiến Đường?”
“Ai cho phép thằng khốn đó...” Nhắc tới chuyện này, Lê Tiến Minh tức giận, nhưng mới nói được nửa câu, anh ta bỗng nhiên im bặt. Mắt nhìn chằm chằm vào Tống Ân: “Là tôi hỏi cô chứ không phải cô hỏi tôi.”
Tống Ân nhìn hắn ta nói: “Có phải anh ta đã nói những lời khó nghe về tôi với anh đúng không?”
“... Không phải khó nghe, mà cũng chẳng khác gì nhau!” Lê Tiến Minh nhăn mặt: “Cô nói xem tại sao cô lại có thể làm việc với một loại người cặn bã như hắn ta?”
Tống Ân trợn mắt lên nhìn anh ta: “Đại thiếu gia à, vai này không phải do tôi diễn, chẳng phải mấy người, chính mấy người các người chọn hắn ta nhập vai diễn viên chính đó sao?”
Cho nên, mấy lời này của Lê Tiến Minh chẳng phải là đang ngầm thừa nhận chính anh đã ra tay với Lê Kiến Đường sao?
Lê Tiến Minh hừm lên một tiếng: “Thế sao cô lại coi trọng loại người này?”
“Ai nói với anh là tôi coi trọng gã ta?”
“Hừm! Không coi trọng, không coi trọng vậy tại sao hai người lại...?”
“Lại làm sao?”
Lê Tiến Minh điên tiết hét to: “Không xem trọng vậy tại sao hai người lại làm chuyện đó với nhau?”
Tống Ân nghe xong không nén được sự tức giận, hét lên: “ Có anh mới làm chuyện đó với hắn, lẽ ra tối nay tôi không nên đến thăm anh, có bị đánh chết cũng đáng đời. Tôi thấy hắn có vẻ đánh nhẹ quá rồi.
Nói xong, Tống Ân lạnh lùng bỏ đi.
“Tống Ân!”
Tống Ân giả vờ như không nghe thấy, cứ thế bước tiếp.
“Tống Ân, cô đứng lại cho tôi!”
“Tôi bảo cô đứng lại, cô không nghe thấy hay sao, cô thử bước tiếp xem.” Phía sau, một tên đàn ông bị làm lơ đang gào lên giận dữ.
Trước đó do đang truyền nước trong phòng bệnh, không thể cử động, nhìn thấy Tống Ân đã từ phòng bệnh đi ra, anh ta tức giận rút bình truyền ra đuổi theo cô ấy ra ngoài.
Tống Ân vừa bước ra hành lang bệnh viện thì gặp Trần Phong, vừa định đưa tay lên chào, bỗng cảm giác sau lưng có ai đó nhào tới.
Trong chốc lát, hai vai cô bị tóm lấy, cả người cô bị một người đàn ông giữ chặt lại đè ép lên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Lê Tiến Minh đang trừng mắt nhìn cô.
“Cô có phải là bị điếc rồi phải không?”
“Đúng ! Tôi không những điếc mà còn bị mất trí nhớ rồi! Xin hỏi anh là ai vậy? Chúng ta có quen nhau không?”
Lê Tiến Minh thở hổn hển, gần như phát điên: “Cô… Người tôi nên đánh phải là cô mới đúng.”
Rõ ràng là muốn trút giận cho cô ta, đã không trút được thì thôi, lại còn bị cô ta làm cho tức chết.
Lê Tiến Minh cảm thấy bản thân sắp bị cô ta làm cho tức muốn hộc máu.
Trần Phong trông thấy mà không hiểu nổi, hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp mà, rõ ràng mới khi nãy gặp nhau còn cười cười nói nói, giờ sao lại trở mặt nhanh như vậy?
“Anh buông tay ra! Tôi không muốn phí lời với kẻ ngu ngốc như anh nữa, mất thời gian của tôi!”
Tống Ân vùng vẫy nhưng Lê Tiến Minh quyết không chịu buông ra, Tống Ân tức giận cắn vào tay anh ta.
Rõ ràng là rất đau, thế nhưng anh ta lại có cảm giác ngứa ngáy hơn.
Cảm giác ngứa ngáy đó, có một sự xuyên thấu khó có thể nói bằng lời, nó truyền từ bàn tay đi khắp cơ thể, rồi lại truyền ngược về tim anh ta...
Tựa như sợi lông nhỏ đang cọ vào trái tim anh ta vậy...
“Tống Ân! Buông ra!”
Lê Tiến Minh nói nhẹ, Tống Ân quyết không buông, miệng cắn chặt, mắt trợn lên nhìn anh ta, tỏ ý muốn anh ta buông cô ra trước.
Đôi mắt gợi cảm của anh ta nheo lại, dưới đáy mắt hiện lên một tầng mập mờ nguy hiểm, thấp giọng cảnh cáo: “Cô mà còn không buông ra là tôi sẽ cắn cô đấy!”
Tống Ân cũng không phải dễ dàng gì, đâu phải cứ thế mà buông ra? Nghe những lời dọa nạt của anh ta, cô ấy chau mày, dốc toàn lực cắn một phát thật mạnh ghìm sâu dấu răng vào tay anh ta.
Lê Tiến Minh cũng chau mày lại, một tay giữ chặt vai cô ta, tay kia dễ dàng kéo lê cô ấy trở lại giường bệnh.
Một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa đóng sầm lại. Trần Phong lúc này đang đứng bên ngoài cửa lại thêm một lần nữa ngớ người không hiểu chuyện gì lại xảy ra nữa.
Ở bên trong.
Tống Ân lúc này cảm thấy mình như một chiếc bao bị kéo vào phòng. Lúc cô ấy đang căm phẫn bởi những hành động thô bạo của anh ta, không đợi cô ấy chửi, Lê Tiến Minh đột nhiên cúi xuống.
“...”
Tống Ân đứng hình.
Thân hình cao lớn bao phủ lấy cô ấy. Trong chốc lát, không khí trong phòng như bị chiếm đoạt trong khoang miệng của người đàn ông ngang ngược kia.