Tống Ân cười hừ một tiếng: “Cậu Lê, chuyện mà cậu quan tâm nhiều thật đấy.”
“Nếu bác trai bác gái đã giao chuyện của hai người cho tôi, tôi đương nhiên phải quan tâm một chút rồi.”
“Vậy tôi thay Tiến Thành cảm ơn cậu trước vậy.”
“Không cần đâu, trách nhiệm của tôi mà.”
Hai người ở bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra trong đó. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng rửa tay bỗng nhiên mở ra.
Sau đó, bóng người cao ráo giận dữ lao ra từ phòng rửa tay.
Trần Phong giật mình nhanh chóng đuổi theo.
Vũ Uyên cũng cảm thấy khó hiểu, bước vào phòng rửa tay thì thấy Tống Ân đang chân trần đứng đấy, đầu tóc rối bời, môi còn hơi sưng lên.
“Làm sao vậy?” – Vũ Uyên lo lắng bước đến
Tống Ân hít sâu một hơi, nhanh chóng nén lại sự phiền muộn trong lòng, chỉ lắc đầu, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: “Không sao, chúng ta về khách sạn trước rồi nói.”
“Vừa nãy… em thấy cậu Lê có vẻ rất tức giận, cậu ấy… không ức hiếp chị chứ?” Ánh mắt Vũ Uyên hướng đến đôi môi của Tống Ân: “Môi của chị…”
Tống Ân biết cô đã hiểu nhầm, chỉ cảm thấy buồn cười nói: “Tại dùng khăn lau đấy. Yên tâm đi, chị biết chừng mực.”
“Hóa ra là vậy.” Vũ Uyên thở phào, lại nhìn môi Tống Ân, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Chị Tống Ân, thật ra ngài Lê cũng rất tốt, nếu chị với cậu Lê… bị giới truyền thông săn đón thì rất khó thu xếp.”
Điều Vũ Uyên nói là sự thật.
Bây giờ cô với Tiến Thành ở bên nhau tuy chưa bị giới truyền thông tiếp cận được, nhưng không chắc chắn sẽ có ngày bị vạch trần. Nếu lại kéo theo Lê Tiến Minh vào…
Tin tức lúc đó chắc chắn sẽ là “Tống Ân chia rẽ anh em nhà họ Lê”, tình huống phức tạp lúc đấy có thể tưởng tượng được.
“Em không cần lo lắng, những chuyện này chị đều có tính toán. Chỉ là chuyện Lê Tiến Minh đến gặp chị em đừng nói với Ada.”
“Em biết rồi, em sẽ không nhiều chuyện đâu.”
Lê Tiến Minh vừa lên xe liền chạy về sau cốp xe.
Trần Phong trơ mắt nhìn cậu không chút do dự vứt cốc sinh tố xoài đi rất xa để mua được vào thùng rác.
Chậc chậc, ghen rồi…
Trong lòng Trần Phong hiểu rõ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ mở cửa xe. Lê Tiến Minh bước lên xe, môi mím chặt không nói lời nào.
Trần Phong lái xe một đoạn thấy vẻ mặt hắn chưa nguôi ngoai chút nào mới mở miệng: “Cậu Lê, cậu cũng đừng giận cô Tống Ân nữa. Thật ra… diễn cảnh hôn cũng là chuyện bình thường mà, nếu cậu không thích thì lần sau đừng đến xem là được.”
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả!”
“Tôi nhìn ra mà, chẳng phải cậu giận cô Tống Ân cảnh hôn đó còn gì? Diễn chân thật như thế, cậu ghen cũng là chuyện đương nhiên.”
Lê Tiến Minh nghe xong càng giận: “Ai ghen hả! Con mắt nào của cậu thấy tôi đang ghen hả? Cô ta có diễn cảnh hôn hay không, diễn có thật hay không đều là chuyện của cô ta, tại sao tôi phải ghen chứ hả?!”
“…” Trần Phong bị anh ta hỏi liên tục mấy câu đến mức phải liên liên tục lắc đầu: “Cái này thì cậu phải hỏi lòng mình rồi.”
Tên này rõ là tự chọc giận chính mình mà!
Lê Tiến Minh tức điên người, vơ đại quyển tạp chí bên cạnh ném sang, đập vào đầu Trần Phong. Trần Phong kêu một tiếng, xoa xoa sau đầu.
Chỉ nghe thấy người nào đó ở phía sau thẹn quá hóa giận cằn nhằn: “Cậu còn nói vớ vẩn tôi để cậu đi bộ về thành phố.”
“…” Đúng là độc ác!
Trần Phong chửi thầm nhưng mặt cười tươi: “Đúng rồi đúng rồi, chắc chắn cậu không thích cô Tống Ân, cũng không thể nào ghen vì cô Tống Ân được. Tôi đã nói rồi mà, cô Tống Ân vừa là người nổi tiếng, cũng không phải dưới 24 tuổi, làm sao mà phù hợp với điều kiện kết bạn của cậu được, làm sao mà cậu vừa mắt cô ấy chứ, đúng không nào? Còn nữa, dạo này cô ấy còn có lắm vụ bê bối như vậy, cậu mà thích cô ấy á, đúng là chuyện không thể xảy ra mà! Mắt nhìn người của cậu cũng không đến nỗi nào mà…”
“Trần Phong! Cậu còn nói lung tung nữa có tin tôi dán miệng cậu lại không!”
Lê Minh Tiến quả thật tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sao mình lại tìm được một tên trợ lý lắm mồm thế này chứ! Đã thế còn nhịn anh ta được nhiều năm như vậy!
Cả buổi tối hôm đó, Tống Ân trằn trọc không ngủ được.
Cứ vô thức nhớ đến bóng dáng bừng bừng tức giận chùi môi cô của anh ta. Có lúc Lê Tiến Thành xem cảnh hôn của cô cũng tức giận, nhưng cùng lắm cũng chỉ im lặng không nói gì, không ngang ngược giống như Lê Tiến Minh vậy.
Nhưng mà…
Hôm nay Lê Tiến Minh tức giận như thế rốt cuộc có phải do nụ hôn của cô với Lê Kiến Đường không, hay thật sự là như lời anh ta giải thích, cô cũng không rõ.
Hai người họ vốn không thân thiết gì. Lần này lại cãi nhau gắt gao như vậy, lần sau dù muốn gặp nhau cũng không dễ.
Tống Ân nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Một khoảng thời gian sau Tống Ân không hề gặp lại Lê Tiến Minh.
Có điều lúc nghe được tên của anh ta lần nữa lại là từ Vũ Uyên.
“Chị Tống Ân, gần đây chị có nghe chuyện bên tổ 2 chưa?”
“Chuyện gì?” Tống Ân vừa ăn cơm hộp mà đoàn phim chuẩn bị, vừa đọc lại lời thoại của mình, chỉ trả lời Vũ Uyên một câu qua loa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!