Trái tim cô đang lơ lửng không giải thích được cuối cùng cũng hạ xuống. Bây giờ nghĩ lại, trong những cảnh như thế này, nếu anh ta đứng một bên quan sát thì chắc chắn cô sẽ vô cùng xấu hổ và khó có thể nhập vai.
Cô ăn mấy viên kẹo bạc hà thì Lê Kiến Đường đến chào hỏi cô, cô đã xử lý xong xuôi, nhân viên thu dọn hiện trường thì bên này cô và Lê Kiến Đường cũng đang tập lại lời thoại và xem vị trí để sớm chính thức bắt đầu quay phim.
Khi Lê Tiến Minh đến phim trường thì ở bên trong đã bắt đầu bấm máy.
Cả trường quay im lắng, chỉ có hai diễn viên chính diễn giữa ánh đèn. Cảnh tượng trước mắt là một cảnh tượng vô cùng buồn bã và cũng có phần cuồng loạn, ngay khi Lê Tiến Minh bước vào anh ta cũng tự giác im lặng.
Trợ lý đạo diễn nhìn thấy anh ta đầu tiên, muốn đứng dậy chào hỏi, nhưng anh ta ra hiệu cho người bên kia cứ làm tiếp công việc của mình rồi quay về chỗ ngồi.
Lê Tiến Minh đứng trong góc tối và quan sát cách đó không xa. Giờ phút này, Tống Ân không còn là Tống Ân mà là nhân vật sống động trong cảnh phim.
Bộ dạng đầy nước mắt của cô khiến anh ta cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Lê Kiến Đường bước tới và quấn lấy cô, sau đó hai người vừa hôn vừa khóc. Ngay sau..
Đó là cảnh thân mật điên cuồng mà mãnh liệt.
Tống Ân bị một người đàn ông đè lên giường, nụ hôn của người đàn ông từng cái từng cái một xuống cần cổ trắng nõn xinh đẹp của cô, áo choàng tắm bị xé toạc, bộ đồ ngủ gợi cảm cũng dần lộ ra…
Dưới ánh đèn, Tống Ân khẽ rên rỉ, khẽ thở hổn hển như có thể chảy ra nước.
Sexy, quyến rũ, dễ thương, thanh lịch, xinh đẹp…
Hầu hết tất cả những tính từ đẹp đẽ có thể dùng để khen một người phụ nữ đều có thể hội tụ trong cô.
Trần Phong ngẩn ra. Không, chính xác mà nói tất cả đàn ông, kể cả phụ nữ có mặt ở đó đều chết lặng.
Chỉ nghe Lê Tiến Minh hừ lạnh một tiếng: “Xoay người đi cho tôi!”
Trần Phong: “Hả?” Sau một lúc vẫn không hiểu. Lê Tiến Minh ánh mắt như dao nhìn chằm chằm anh ta nói: “Tôi đã nói anh quay đầu lại, anh không hiểu lời tôi nói sao?”
“… Hả? Ồ!” Trần Phong hiểu ra, lập tức xoay người.
Người này có tính tình như thế nào?
“Cái đó… Lê Tiến Minh, anh thật không công bằng, cũng đâu phải chỉ có mình tôi nhìn chứ…”
“Cậu im miệng!” Lê Tiến Minh cảm thấy trong mắt mình có hai ngọn lửa bùng lên. Trần Phong liếc nhìn anh ta một cái, mơ hồ hiểu được.
Đến xem cô Đường diễn gì chứ? Tất cả là đến đây để xem Tống Ân.
Tuy nhiên kiểu diễn những cảnh này thì không thể cho ai xem đúng không? Chỉ muốn đến xem cảnh nóng của Tống Ân?
Cuối cùng thì cũng là lần bấm máy cuối cùng, khi đạo diễn ra tiếng “cắt”, Tống Ân thở phào nhẹ nhõm, đẩy người đàn ông đang trên người mình xuống.
Lê Kiến Đường hoàn toàn bị mắc kẹt trong sự gợi cảm của Tống Ân, quá khó để tự giải thoát cho bản thân. Sau khi đạo diễn nói dừng lại, hắn vẫn không chịu đứng dậy, hai tay đặt ở bên hông cô, ánh mắt hắn nhìn cô vừa sâu sắc vừa có chút bất đắc dĩ.
Với lại…
Chắc chắn…
Người đàn ông này, nổi lên phản ứng sinh lý…
Tống Ân đã gặp rất nhiều tình huống như vậy.
Không thể tránh khỏi việc phải quay đi quay lại nhiều lần, nhưng Tống Ân vẫn cảm thấy khá ngượng quần, sau khi kéo lại quần áo, cô hậm hực nói: “Cảnh này xong rồi, anh xuống đi được không?”
“Buổi tối tôi sẽ đến phòng tìm em, em…”
“Anh Lê, anh nên tỉnh lại đi!” Lê Kiến Đường còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên có một cỗ áp lực xông tới nắm lấy cổ áo sơ mi hắn, kéo hắn ra khỏi người cô.
Mất cảnh giác.
Hắn lùi lại mấy bước và ngã nhào xuống đất. Nữ thần tượng xinh đẹp ngồi bên ngoài cũng hoảng loạn.
Hắn đứng dậy trong không vui. Anh ta định lao về phía trước nhưng Trần Phong đã kịp thời ngăn cản.
Lại nhìn sang bên kia, khí thế của anh ta chợt dập tắt.
Nhìn thấy anh ta, Tống Ân nằm trên giường trong chốc lát. Khuôn mặt của Lê Tiến Minh vô cùng khó coi, như thể bị phủ một lớp băng giá lên mặt.
Nhất là khi nhìn cô, anh ta nghiến răng nghiến lợi.
“Cô còn nằm sao, làm chưa đủ à, muốn làm nữa sao?” Trong lời nói của anh ta nặc mùi thuốc súng.
Tống Ân vừa mở miệng muốn nói cái gì đó thì một cái áo khoác được hào phóng ném tới cho cô.
Cô tự hiểu và quấn chặt mình trong cái áo của anh ta. Uyên Thanh cầm lấy chiếc áo choàng vừa rồi rồi cẩn thận quấn chặt cho cô.
Trợ lý đạo diễn kêu mọi người dọn dẹp. Đạo diễn nói: “Đêm nay anh Lê sẽ chiêu đãi mọi người ăn cơm!”
Mọi người đều lần lượt ra ngoài, để lại Lê Tiến Minh và Tống Ân ở dưới ngọn đèn.
Uyên Thanh và Trần Phong đều nhận thấy khuôn mặt người nào đó rất xấu, ẩn hận trong bóng tối thật khiến người ta cảm thấy run sợ. Hai người lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Tống Ân không biết vì sao mà tâm tình anh ta không tốt chỉ nói: “Không ngờ anh lại qua đây.”
“… Tôi đến để gặp Tư Nguyệt.”
“Ừm, nhưng giờ tôi và cô ấy không còn diễn chung nữa. Có thể bây giờ cô ấy cũng chưa xong việc nhưng hiện tại cô ấy đang ở trên đường Viên Minh ấy.” Tống Ân thành sự trả lời rất nghiêm túc.
Nhưng không hiểu sao Lê Tiến Minh lại càng tức giận hơn. Anh ta nhìn cô, vươn tay và nắm tay cô bước ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!