Tống Ân rối hết cả lên.
Không thể hiểu được là bằng cách nào mà hai người họ lại có thể gần nhau như vậy vào thời điểm này và bằng cách nào đó mà người đàn ông này lại có thể đột ngột hôn cô như vậy.
Lúc này khi cô đang bị hôn đến ngạt thở thì chuông cửa vang lên.
Tống Ân bỗng nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô đưa tay ra đẩy người đàn ông.
Lần này anh ta không tiếp tục nữa, ngược lại là lùi về phía sau một tấc, khóe môi hơi cong lên, cả người là vẻ lười biếng xấu xa: “Xem ra đã quá muộn rồi. Để tôi ở lại đón anh tôi cùng cô cũng được.”
“… Anh cố ý!” Tống Ân nhíu mày
“Chỉ cho phép cô lợi dụng tôi mà không cho tôi lợi dụng cô sao?” Lê Tiến Minh liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Gần đây, chú thím của tôi có gọi điện thoại hỏi tôi về công việc của anh tôi, nếu cô muốn bước chân vào nhà họ Lê và làm chị dâu tôi có lẽ sẽ khó khăn hơn. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng lên kế hoạch quá nhiều. Nếu không cô không những không thể vào được nhà họ Lê mà còn có thể ngã đến mức vỡ tan tành.”
Biểu hiện Tống Ân lạnh hơn một chút, cô không thích cái mùi vị bị coi thường như lúc này! Và vào lúc này, trong lời nói của Lê Tiến Minh, mọi lời nói đều có dấu vết khinh thường cô.
Cô cong môi, giọng điệu kiên định và lạnh lùng: “Tôi có thể bước chân vào nhà họ Lê được hay không là chuyện của tôi, tôi không cần anh phải lo lắng nhắc nhở. Hơn nữa… nếu tôi thật sự yêu Tiến Thành, cho dù tôi có ngã đến mức tan thành mây khói thì đã sao? Tôi sẵn lòng!”
Thật là một người cam tâm tình nguyện vì người mình yêu!
Chuông cửa vẫn vang, Tống Ân tự mình đi tới, mở cửa, không nhìn đến Lê Tiến Thành ở ngoài cửa mà là quay đầu lạnh lùng nhìn Lê Tiến Minh nói: “Cậu Lê, xin hãy thứ lỗi tôi không thể tiễn anh đi xa hơn được.”
Cho đến khi Lê Tiến Minh lên xe, nhìn lại anh ấy vẫn rất tức giận. Một nắm đấm đập mạnh vào vô lăng nhưng cũng không cảm thấy tốt hơn.
Nhưng anh ấy không thể giải thích được mình tức giận vì điều gì?
Lý Tiến Thành bước vào phòng.
Nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng. Nhìn thấy khăn trải giường được trải phẳng phiu, vẻ mặt anh ấy hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi cô: “Sao nó lại ở đây?”
“Anh ấy ở đây để bàn với em về bộ phim mới.” Cô trả lời.
Tống Ân có chút áy náy. Lê Tiến Thành trầm ngâm suy nghĩ, nếu nụ hôn vừa rồi bị anh ấy phát hiện…
Lần trước hôn Lê Tiến Minh là một chuyên nhưng hôm nay hôn Lê Tiến Minh là một chuyện khác. Mặc dù, nụ hôn này là một nụ hôn thô bạo. Hơn nữa, đó hoàn toàn là trò đùa của anh ấy.
Lê Tiến Thành bày bát đĩa mà anh ấy mang tới, bình thản như trước nói: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
“… Ừm.”
Anh ấy ngước mắt lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Môi em bị sao vậy?”
Lòng Tống Ân kêu một tiếng “lộp bộp” nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì cả chỉ là vữa nãy vô tình va vào cửa thôi.”
Lê Tiến Thành ngừng nói. Như thể đang tập trung vào công việc của mình, Tông Ân không thể nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì. Cô thậm chí còn không biết liệu anh ấy có tin cô không.
Cô nhìn anh ấy chỉ thấy anh hơi mệt mỏi.
Cô và anh ấy quen nhau được hai năm rồi nhưng cô vẫn không thể hiểu được anh ấy đang nghĩ gì nên cô toàn phải phỏng đoán theo suy nghĩ của mình.
Cảm giác này luôn khiến Tống Ân cảm thất bất lực.
Cũng như giờ phút này, nếu anh ấy thật sự không tin thì cô thà rằng anh ấy lớn tiếng chất vấn cô còn hơn im lặng như bây giờ.
Nếu cô thực sự hứa sẽ kết hôn với người đàn ông này, thì liệu cả đời còn lại bọn họ sẽ chung sống với nhau theo phương thức này sao? Sau khi suy nghĩ lại Tống Ân cảm thấy hơi sợ.
“Nghe Ada nói, lần này anh đã giúp chúng em rất nhiều về mặt truyền thông…” Tống Ân cố ý hỏi.
“Truyền thông là thế, gặp sóng gió thì chỉ cần đưa tiền. Còn… chuyện như thế này, chỉ cần không có bằng chứng xác thực thì ngay khi lá thư mời của luật sự được tung ra thì tất cả mọi người sẽ im lặng. Không ai muốn kiện một tin giả mà không có lời giải thích cả.”
Khi Lê Tiến Thành nói điều này, anh ấy hơi ngập ngừng.
Anh ấy đưa đũa cho Tống Ân, dịu dàng nhìn cô nói: “Đây là tin tức giả, cho nên bên kia nhất định sẽ không có bằng chứng xác thực, đúng không, Tống Ân?”
Tay cầm đũa của Tống Ân siết chặt.
Lời nói của Lê Tiến Thành như một cái bẫy.
Tim cô bỗng như bị kim châm. Cô thà rằng anh ấy hỏi thẳng còn hơn nói lời mập mờ như vậy.
“Tống Ân?” Lê Tiến Thành gọi cô, trên mặt mang theo ý cười, nhưng nụ cười không lan tới đáy mắt.
Rất lạnh lẽo.
Tống Ân thở dài, giọng nói nặng nề hơn: “Đúng vậy, là giả, đương nhiên không thể có chứng cứ.”
Lê Tiến Thành hiển nhiên rất an tâm. Đưa tay sờ đầu cô: “Anh tin em.”
Bữa cơm đó Tống Ân gần như là đang nhai sáp, rõ ràng là được ăn món hải sản mà mình yêu thích nhưng lại không có cảm giác ngon miệng.
Trong lòng cô nặng trĩu như bị chặn bởi một tảng đá.
Nếu cô thật sự kết hôn với Lê Tiến Thành cô sẽ thực sự không còn vui vẻ vào những ngày tiếp theo.
Những điều đó trong quá khứ cô chỉ có thể tạm thời giấu anh ấy. Nếu cô thực sự sớm kết hôn thì mọi thứ sớm muộn cũng lòi ra. Làm sao một người đàn ông kiêu hãnh và tự phụ như thế này có thể chấp nhận một vết nhơ cô mang trên người được? Sao có thể chấp nhận được cô từng mang thai một đứa trẻ? Ngoài ra đứa trẻ đó còn là con của người lạ…”
Vụ bê bôi QJ cuối cùng cũng đến hồi kết. Không có video, không có hình ảnh và cũng không có ai đứng ra làm chứng điều gì.
Cùng với sự thay đổi đột ngột của các phương tiện truyền thông, cùng với sư tấn công của các tài khoản tiếp thị khác nhau, mọi thứ dần phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Tống Ân trở thành nạn nhân của việc tung tin đồn thất thiệt, khơi dậy sự thương cảm của mọi người. Đề tài khác lại được dâng lên, phim mới có được sự chú ý chưa từng có, đoàn phim lập tức thay đổi sắc mặt, đích thân đưa Tống Ân trở lại trường quay.
Trong xe bảo mẫu, Ada nói chuyện với Tống Ân.
“Lần này chúng ta phải cảm ơn Lê Tiến Thành rất nhiều. Cho dù lúc trước Lê Tiến Thành có làm gì em, nhưng cái gọi nghịch thiên nhìn thấy sự thật, sau này em không cần phải lo lắng, chỉ cần sống tốt với anh ấy. Em còn có thể tìm được người đàn ông giàu và yêu em như vậy ở đâu nữa? Này, em nhìn đi đâu vậy?”
Uyên Thanh cầm một bó hoa loa kèn do Lê Tiến Thành gửi tới, cảm thấy lời nói của Ada đặc biệt có lý, liền gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ anh Lê đối với cô rất tốt, thực sự rất tốt!”
“Thật sao?” Nghe bọn họ nói, Tống Ân cảm thấy bản thân mình đúng là không biết tốt xấu.
Nhưng sao vẫn không thể giải thích được sự trống rỗng trong lòng?
“Thanh Thanh, em muốn uống sinh tố xoài của cửa hàng Lin, anh đi mua cho tôi được không?”
Chuyện xảy ra sau khi cửa hàng anh ta đi mua sinh tố đợt trước, Tống Ân đột nhiên lên tiếng.
Uyên Thanh và Ada nhìn nhau, tựa hồ không nhịn được nói: “Em, em, chị nói cho em biết em mà ăn nhiều như vậy đến lúc béo lên thì đừng trách chị sao không hạ thủ lưu tình nhé!”
Ngay sau đó, Uyên Thanh quay lại với ba ly sinh tố xoài. Tống Ân vui mừng húp một ngụm nhưng lại thất vọng.
“Sao vậy? Uyên Thanh hỏi.
Tống Ân lắc đầu nói: “Không biết nữa, cảm thấy không ngon, hình như không giống lần trước.”
Uyên Thanh cùng Ada mỗi người đều húp một ngụm, đồng thanh nói: “Không sai, hoàn toàn giống trước đây, chẳng có gì khác cả.”
“Thật không?” Tống Ân nhẹ giọng hỏi lại, đặt ly sinh tố xoài xuống không tiếp tục uống nữa.
Cô chợt nghĩ đến Lê Tiến Minh, nhớ ra rằng anh ta đã giúp mình mua sinh tố ở khách sạn…
Sau này, chắc sẽ không còn cơ hội được uống sinh tố anh ta mua nữa rồi.
Đúng vậy.
Hai người họ vốn là hai người không liên quan.
Tống Ân thản nhiên nghĩ, lại uống một ngụm sinh tố.
Thật ra thì, nó thực sự không khác gì ly sinh tố lần trước mà anh ta mua…
Trần Phong thật sự bất ngờ khi phát hiện ra thứ ông chủ đang cầm trên tay thực chất là một kịch bản.
Các nhà đầu tư thì cần gì đọc kỹ kịch bản, đúng không?
“Cậu đã gọi điện cho đoàn phim để hỏi chưa?” Anh ta đột ngột hỏi.
Trần Phong vội vàng trả lời: “Vâng, tôi đã hỏi rồi. Cảnh thứ 20 sẽ được quay vào tối nay.”
“Mấy giờ?”
“Trước tám giờ ạ.”
Trần Phong gật đầu, tò mò hỏi: “Cảnh thứ 20, anh quan tâm nhiều như vậy sao?”
“…” Lê Tiến Minh đóng kịch bản mà mặt không đỏ tim không đập: “Đến chơi với Tư Nguyệt, cậu có tin không?”
“Hóa ra là vở kịch của cô Đường.” Trần Phong chợt nhận ra.
Lê Tiến Minh thu dọn đồ đạc, trước khi cùng Trần Phong ra khỏi nhà, anh ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay Tư Nguyệt cũng sẽ có mặt ở phim trường, phải không?”
“…” Trần Phong sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn anh ta: “Không phải anh vừa nói… đêm nay có cô Đường không hả?”
“… Ừ, đúng vậy.” Lê Tiến Minh dừng lại: “Tôi sẽ quên điều đó.”
Hôm nay Tống Ân sẽ tạo nên điểm nhấn.
Ban ngày không sắp xếp cảnh phim nào cho cô, chỉ chờ đến đêm mới có cảnh.
Khi nhận được bản tổng duyệt ngày hôm nay, Tống Ân đang tự hỏi liệu Lê Tiến Minh có tới không. Chưa kể họ đã lâu rồi không liên lạc với nhau, chỉ nói đến cảnh này…
Cảnh quay cứ bị trì hoãn đi trì hoãn lại, thời gian ban đầu đã qua từ lâu.
Lê Tiến Minh căn bản không biết thời gian quy định.
Cũng tốt! Điều này cũng tránh được sự bối rối khi hai người chạm mặt.
Tống Ân nghĩ như vậy, vừa trang điểm, Uyên Thanh thò đầu nhìn cô: “Sao hôm nay cô căng thẳng vậy?”
“Tôi có căng thẳng gì đâu?”
“Buổi tối sẽ quay một cảnh!” Uyên Thanh đưa cho cô một viên kẹo bạc hà: “Tôi nghĩ cô rất lo lắng cho cảnh quay ban đêm này đúng không?”
“Không có gì đáng ngại. Tất cả đều là công việc, vẫn như thường lệ. Hơn nữa, cô cũng không phải là chưa bao giờ diễn cảnh này.”
“Giống nhau ở chỗ nào?” Uyên Thanh nói: “Lần này quy mô so với lần trước lớn hơn nhiêu.”
Chính xác.
Khoe cả ngực lẫn eo.
Trước đây những cảnh như thế này của Tống Ân cùng lắm ở chỗ phân cắt. Tuy nhiên, lần này là một bom tấn, hy sinh một chút cũng được coi là chuyên nghiệp. Cô biết rõ tài năng của đạo diễn và trong thâm tâm cô cũng cho rằng cô có thể diễn như cảnh đẹp nhất.
Cô làm những gì cô nên làm với tư cách là một diễn viên.
“Hi vọng lần này Lê Kiến Đường sẽ không động tay động chân nếu không, tôi nhất định sẽ xử lý hắn thật tốt!” Uyên Thanh vừa nói vừa siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!