Phòng ngủ, phòng bếp, phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi đều được trang bị đầy đủ nội thất.
Nhưng mà, khó trách cô nói mình buồn chán. Bây giờ là thời điểm mặt trời ngả về phía tây, cả căn phòng lại bị rèm cửa che kín không chỗ trống, đừng nói là thông khí, ngay cả ánh chiều hoàng hôn cũng không vào được phòng.
Trên bàn trà trước sô pha có một bình thuốc nhỏ.
Anh ta tò mò, vươn tay cầm lên nhìn thoáng qua, không ngờ lại là thuốc ngủ.
“Đưa cho tôi.”
Tống Ân đi ra, trên người đã thay sang bộ quần áo ngủ bình thường. Thấy anh ta đang cầm lọ thuốc ngủ trong tay, cô có chút vội vàng lấy lại, bỏ vào ngăn kéo tủ.
Lê Tiến Minh dò xét cô từ trên xuống dưới.
Cô buộc tóc lên theo kiểu đuôi ngựa, bộ quần áo ngủ là loại vải cotton in hoa nhỏ, áo cộc quần cộc ngắn cũn, lộ ra cánh tay và hai chân trần trắng mịn gầy nhỏ.
So với sự gợi cảm vừa nãy, cô bây giờ trông đáng yêu hơn rất nhiều. Trông không khác gì học sinh trung học.
Ánh mắt Lê Tiến Minh nặng nề nhìn quầng thâm dưới hốc mắt cô một lúc, rồi nói: “Loại thuốc ngủ này có tác dụng phụ rất lớn, nếu chứng mất ngủ của cô nghiêm trọng, tôi đề nghị cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Lời nói của Tống Ân rõ ràng chỉ qua loa có lệ, hiển nhiên cô không muốn nói chuyện về vấn đề này, lập tức đổi sang đề tài khác: “Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì?”
Lê Tiến Minh vừa muốn nói chuyện, Tống Ân lại đột nhiên nói: “À phải rồi, anh chờ một chút!”
Cô nói xong, xoay người bước vào phòng tắm.
Lê Tiến Minh cảm thấy khó hiểu. Một lát sau, cô cầm khăn lông đã vắt ướt đi ra, đứng trước mặt Lê Tiến Minh, nhìn thẳng mặt anh ta
Anh ta chỉ càng cảm thấy khó hiểu hơn.
“Cô cười gì?”
“Không phải vừa rồi anh vẫn luôn để yên dáng vẻ này đi ra ngoài đó chứ?”
“Tôi làm sao?” Anh ta nhướn mày, cảm thấy bản thân mình không có chỗ nào khác với bình thường.
“Vừa nãy tôi làm bẩn cằm anh, đến tận bây giờ anh vẫn chưa lau đi. Hiện giờ trông anh giống như một con mèo hoa nhỏ ấy.”
“Nhìn thấy tôi bị xấu mặt mà cô còn cười vui như vậy?” Lê Tiến Minh cố ý giả vờ hung dữ lườm cô.
Rõ ràng anh ta nên bực mình mới đúng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh ta lại không có một chút tức giận nào.
Chỉ cảm thấy nụ cười của cô thật hồn nhiên và trong sáng, giống như một đứa trẻ.
Anh ta lại bất giác nhớ đến Tống Ân ngày ấy ở trên đường đưa bánh ngọt cho một bé con.
Chỉ là...
Người con gái nhiều mặt này, rốt cuộc mặt nào của cô mới là chân thật?
“Đúng vậy, cực kỳ vui vẻ luôn. Anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi nhiều lần rồi, hiện giờ cho tôi nhìn khuôn mặt dính chút bẩn của anh thì có sao. Coi như chúng ta huề nhau.” Tống Ân kiễng mũi chân, giơ tay lau vết bẩn dính nhớp trên cằm anh ta.
Trước kia cô đi giày cao gót cho nên không cảm thấy chiều cao của hai người kém bao nhiêu, hiện tại đi chân trần mới phát hiện người đàn ông này cao ít nhất cũng khoảng 1m88.
“Trước kia tôi không biết anh cao như này đấy. Cao để làm gì cơ chứ, dù sao cũng không lấy ra để ăn được.” Tống Ân than thở.
Lê Tiến Minh nói: “Trước kia tôi cũng không phát hiện hóa ra cô lùn như này.”
“Nói bậy gì đấy! Ai lùn cơ? Tôi không lùn.” Tống Ân không đồng ý với nhận xét của Lê Tiến Minh. Cô mà lùn sao? Cô cao 1m65 đấy.
Cô hờn dỗi đẩy anh ta một cái, hành động này gần như xuất phát từ bản năng.
Nhưng sau khi đẩy nhẹ một cái, cô lại thấy hối hận. Cô thử liếc mắt nhìn Lê Tiến Minh một cái rồi lập tức dời mắt đi, tay vẫn cứng đờ khoác trên vai anh ta.
Muốn đào cái hố chui vào quá! Không ngờ mình lại... làm nũng với anh ta.
Từ khi nào mà quan hệ giữa hai người bọn họ lại trở thành như này?
Lê Tiến Minh cũng giật mình trong giây lát, anh ta nhìn thấy sự xấu hổ trong con ngươi của cô, ánh mắt anh ta dần trở nên nguy hiểm.
Bị anh ta nhìn như vậy, Tống Ân cảm thấy rất không tự nhiên. Không ai nói lời nào, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vi diệu.
Bàn tay đang cầm khăn lông của cô nắm chặt vì căng thẳng, cô liếm môi dưới khô khốc, xấu hổ mở miệng: “Tự anh lau đi, tôi... tôi đi rót cho anh tách trà.”
Vào khoảnh khắc cô buông tay muốn rời đi ấy, Lê Tiến Minh cũng không biết bản thân mình làm sao, giống như bị ma nhập, anh ta cảm thấy trái tim trống rỗng, lập tức vươn tay ôm eo cô kéo về người mình.
Thân thể hai người dán lên nhau.
Giờ phút này, Tống Ân sững sờ.
Thở một hơi, nhìn anh ta.
Bàn tay to lớn của anh ta đang đặt trên lưng cô, cách một tầng vải nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên đó...
Thật kỳ lạ, nhiệt độ từ nơi đó không chỉ làm cô cảm thấy lưng mình nóng lên, mà nó còn lan tỏa tới mỗi một tấc trên khắp thân thể cô, đi thẳng một đường vào sâu trong trái tim cô.
Cô cảm thấy mình sắp bị nhiệt độ từ bàn tay ấy hòa tan.
“Vết bẩn là do cô làm ra, chưa lau hết mà đã dám chạy?”
Lê Tiến Minh mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghe cực kỳ gợi cảm.
Tống Ân hoàn hồn, đứng thẳng người. Miễn cưỡng tạo một khoảng trống với thân thể cao ngất tràn ngập cảm giác áp bách của anh ta, lúc này cô mới có thể hô hấp bình thường.
Lê Tiến Minh hơi cúi người, cô cầm khăn lông lau cằm anh ta, nhưng tư thế này lại khiến cơ thể hai người càng gần nhau hơn, gần đến mức toàn bộ hô hấp của cô đều phả lên mũi anh ta, gần đến mức anh ta có thể nhìn rõ một mảnh da thịt trắng nõn mềm mịn của cô.
Cho dù không trang điểm, ngoài trừ có thể nhìn thấy sự tiều tụy, trên mặt cô quả thật không có bất kỳ tì vết nào.
Còn có mùi hương trên người cô...
Càng ngửi anh ta càng cảm thấy giống như đang quyến rũ mình.