“... Không cần.” Tống Ân cự tuyệt, cúi đầu nhìn lại thân mình: “Anh cũng thấy đấy, hiện giờ người tôi chỗ nào cũng bẩn, tôi không muốn làm dơ xe của anh.”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa.” Lê Tiến Minh kéo cánh cửa xe phía trên bên cạnh ghế lái: “Cô không định cứ thế này đi ra ngoài, để người khác nhìn thấy, rồi lại lên đầu đề trên trang giải trí chứ?”
Anh ta nói đúng trọng tâm vấn đề.
Nếu hiện giờ gọi xe đến cũng mất không ít thời gian, hơn nữa chắc chắn sẽ bị Ada mắng một trận.
Cuối cùng Tống Ân cũng phải lên xe của Lê Tiến Minh.
Lê Tiến Minh cầm khăn tay đưa cô: “Lau tóc đi.”
“Cảm ơn.” Tống Ân cười khổ: “Không ngờ lại để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của tôi.”
Hơn nữa...
Nếu không có anh ta, không biết hôm nay trên trang đầu đề sẽ viết linh tinh gì về cô nữa.
“Sao cô lại đi một mình, trợ lý và tài xế của cô đâu?” Lê Tiến Minh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô.
Hốc mắt Tống Ân xanh đen, bởi vì không có lớp trang điểm nên càng thấy rõ ràng. Lê Tiến Minh chỉ cảm thấy ngực nhói lên cực kỳ khó chịu, cố dời tầm mắt ra chỗ khác.
Tống Ân thở dài một hơi, nói: “Tôi trốn bọn họ ra đây. Mấy ngày này cứ luôn quanh quẩn trong khách sạn, tôi chán gần chết, muốn ra ngoài hít thở khí trời. Nhớ ra chỗ này bán sinh tố xoài uống ngon lắm nên mới tới đây, chỉ tiếc ly sinh tố vất vả lắm mới mua được lại bị mấy đứa trẻ kia là rơi rồi... Xem ra chỉ có thể đợi lần sau tìm cơ hội qua đây mua.”
“Mấy đứa trẻ?” Lê Tiến Minh nhếch mép mỉa mai: “Đám người kia hung hăng như vậy, mà cô vẫn gọi chúng nó là mấy đứa trẻ?”
Hơn nữa...
Người phụ nữ này rốt cuộc có quan tâm đến bản thân mình không vậy? Hiện tại vẫn còn có tâm trạng nhớ thương ly sinh tố xoài?
“Không sao, bọn chúng vẫn còn là học sinh, tuổi trẻ nhiều năng lượng, có thể thông cảm mà.”
Lê Tiến Minh liếc mắt nhìn cô: “Đừng giả vờ nữa, cô không phải loại người rộng lượng như này!”
Hốc mắt Tống Ân đột nhiên đỏ bừng, giống như bị bịt kín trong một tầng nước mỏng.
Cô vẫn tiếp tục cười: “Đúng vậy, lúc bị bọn họ mắng chửi, trong đầu tôi đã sớm chửi cả mười tám tổ tông nhà bọn họ, hận không thể cầm ly sinh tố trong tay ụp thẳng lên đầu bọn họ, nói với bọn họ rằng tôi không phải loại người dễ bị bắt nạt. Nhưng người của công chúng phải biết nhẫn nhịn... Nếu hôm nay tôi thực sự mở miệng chửi lại, chắc chắn tôi sẽ không thể tiếp tục công việc hiện tại nữa. Tôi thì không sao, cùng lắm thì đổi sang làm nghề khác... nhưng đoàn đội phụ trách của tôi thì...”
Giọng cô nhẹ đến xa xăm, như có như không, lại ẩn chứa đầy áp lực nặng nề.
Càng nói giọng cô càng trở nên nghẹn ngào, âm thanh nức nở làm người khác phải đau lòng.
Lê Tiến Minh cảm thấy ngực mình nhói đau, cứ như có gì đó chặn lại trong ngực khiến anh ta không thể thở nổi. Bàn tay đang nắm vô-lăng của anh ta nắm ngày càng chặt.
“Chuyện này... cô tính xử lý như thế nào?”
“Ada nói giao mọi chuyện cho cô ấy, tôi sợ làm phiền cô ấy nên cũng chưa hỏi.”
Lê Tiến Minh vuốt cằm.
“Cô có biết nếu chuyện này cứ tiếp tục đi theo chiều hướng xấu...” Anh ta mở miệng, giọng nói có chút nặng nề. Anh ta tạm dừng một lát, rồi lại ngập ngừng muốn gì đó.
Tống Ân nói: “Tôi biết, nếu vì chuyện này mà tôi bị đuổi khỏi tổ phim, vậy tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.”
Lê Tiến Minh vuốt cằm, không tiếp lời cô.
Anh ta là nhà đầu tư, không phải nhà từ thiện. Đương nhiên anh ta phải suy tính từ phương diện lợi ích của mọi người trong tổ phim.
Đưa Tống Ân tới dưới khách sạn, nhìn Tống Ân đi lên tầng, Lê Tiến Minh mới lái xe đi.
Vốn anh ta định về công ty, nhưng lồng ngực cứ luôn khó chịu đến bực mình. Anh ta hạ kính trên cửa xe xuống, hít thở mấy ngụm không khí bên ngoài cũng không làm giảm được sự khó chịu.
Nhớ ra cái gì đó, anh ta đột nhiên quay xe đi về chỗ gặp cô khi nãy.
Tống Ân đang tắm rửa, ngâm mình trong bồn tắm lớn. Cô nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị Lê Tiến Minh nhìn thấy liền cắn môi, có chút ảo não.
Liên tục hai lần bị anh ta nhìn thấy bản thân mình thảm hại như thế nào, đúng là mất mặt quá đi!
Ngay lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tống Ân nhanh chóng lấy khăn tắm quấn chặt cơ thể, sợ ngoài cửa là đám phóng viên nên cô cẩn thận nhìn qua mắt mèo xem là ai bấm chuông.
Nhìn thấy hình ảnh người bên ngoài, cô có chút ngạc nhiên.
Cô vội vàng mở cửa: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Ngoài cửa không phải người lạ, tất nhiên là Lê Tiến Minh. Tống Ân hỏi xong, lại cẩn thận ngó trái ngó phải hai bên xung quanh, khẩn trương nói: “Anh nên vào trong rồi nói, nhỡ bị người khác nhìn thấy, không biết bọn họ lại tung tin đồn gì nữa.”
Lê Tiến Minh cũng không muốn trở thành trung tâm chú ý trong mấy tin xì-căng-đan, nhanh chân tiến vào phòng.
Anh ta quét mắt nhìn cô một cái, yết hầu lập tức căng cứng.
Không ngờ cô chỉ đang khoác một cái khăn tắm!
Bả vai gầy nhỏ lộ ở bên ngoài, mái tóc rũ ở đầu vai vẫn còn ẩm ướt, che nơi bầu ngực quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!