Ada thở dài cảm thấy xót xa:
“Cũng may vị Lê Tiến Minh kia vẫn còn chút tình người không có để Đặng Tư Ngữ kia tiếp tục đánh cô. Không phải mới trước đó còn rất khó chịu hay sao tại sao lại tốt bụng giúp đỡ cô? Có ý với cô rồi sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó. Tôi cũng không tin là anh ta tốt bụng như vậy. Đâu phải mọi người không thấy tính cách anh ta độc đoán như nào. Chắc anh ta không muốn mọi người hoang phí thời gian thôi.”
“Xem ra cô Tống vẫn rất tự ý thức được bản thân mình ở đâu.” - Đột nhiên, một giọng châm chọc từ cửa vang lên.
Tống An đang nằm ngửa trên sô pha không có hình tượng, nghe thấy lời này, gần như lập tức ngồi dậy. Một đôi chân thon thả, ngồi thẳng lưng, túi nước đá trượt khỏi mặt.
Lê Tiến Minh nhìn thấy những hành động này cảm thấy có một chút buồn cười.
“Anh Lê.” - Ada và Vu Thanh đều đứng dậy chào.
Tống Ân cười:
“Đây là lần đầu tiên tôi biết anh Lê không chỉ giỏi đầu tư mà còn giỏi nghe lén.”
Ada bóp mạnh vào vai Tống Ân, nghiến răng nghiến lợi.
Lê Tiến Minh chỉ giả vờ như không nhìn thấy những động tác nhỏ đó, gõ vào cánh cửa không đóng:
“Cô Tống, để tôi nhắc cho cô nhớ là cô bây giờ đã đủ tai tiếng rồi. Trước khi muốn nói xấu ai cô nhớ đóng cửa trước và cả…”
Anh hơi dừng lại, và ánh mắt anh từ từ đi xuống người cô. Hai người cách xa nhau rõ ràng, nhưng Tống Ân lại cảm thấy đáy mắt anh như ẩn như hiện lửa, cả người đều nóng rực.
Mắt anh rơi vào chân váy ngắn của cô, Tống Ân ngay lập tức chùng hai chân xuống. Nhiều năm qua, Tống Ân đã thấy rất nhiều loại người. Điều này thực sự phổ biến trong ngành giải trí, nhưng cô không ngờ người đàn ông này cũng là một người lưu manh như vậy.
Lê Tiến Minh khóe môi lạnh lùng cong lên:
“Nếu muốn làm nữ chính của bộ phim này hãy chú ý đến hình tượng của mình một chút. Tôi hy vọng lần sau có thể xem tin tức trên báo sẽ thấy người ta nói về chiếc quần nhỏ ngỗng vàng của cô.
Tống An sững sờ, cảm giác như bị sét đánh chết tại chỗ. Anh ấy không chỉ bị sốt trên mặt mà còn toàn thân. Cô đứng dậy đối diện với anh, mặc dù đang rất tức giận nhưng cô vẫn cố kiềm chế được.
Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tiến Minh quan sát kỹ cô như vậy, gương mặt vẫn đỏ bừng và sưng tấy. Dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn có thể thấy da cô mịn màng không tì vết.
Đây quả thực là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Khán giả cho rằng cô là bình hoa di động, thì cô cũng là bình hoa đẹp nhất trong các bình hoa.
“Cảm ơn anh Lê đã nhắc nhở.” - Cô cảm thấy nụ cười của mình lúc này hẳn là vô cùng cứng nhắc và giả tạo - “Tuy nhiên, nghe lén và nhìn trộm, đặc biệt là nhìn trộm váy phụ nữ loại chuyện này thật đáng hổ thẹn và rất bẩn thỉu. Hy vọng anh chú ý hành động của mình.”
Cô ấy cắn răng nhấn mạnh từ ‘bẩn thỉu’.
“Nhìn trộm?” - Lê Tiến Minh tiến sát vào người cô, hơi thở hai người hòa vào nhau, Tống Ân có chút hít thở không thông.
Cảm giác này thật sự khó chịu. Rõ ràng là rất chán ghét anh ta sao cô lại như cảm nhận được sự kích thích từ đâu đó.
Khi cô bừng tỉnh lại thì anh đã quay về phòng 5801, hơn nữa bộ dạng lúc rời đi còn vô cùng đắc ý.
“Lưu manh! Vô sỉ! Biến thái! Khốn nạn!” - Tống Ân không chịu nổi, trong đầu mắng chửi đủ thứ.
Ada vội vàng chạy tới, đóng cửa lại, che miệng trừng mắt nhìn cô:
“Được rồi, đừng mắng nữa, cứ kệ anh ta đi, chúng ta còn cần vai diễn này.”
Mặt khác……
Lê Tiến Minh lờ mờ nghe thấy tiếng chửi bới của Tống Ân từ bên cạnh, anh không cảm thấy tức giận chút nào. Nghĩ đến vẻ mặt đỏ bừng và giận dữ vừa rồi, anh cảm thấy vui không thể giải thích được.
Nhưng phải phải thừa nhận, dáng vẻ của người phụ nữ này, ừm, rất tốt. Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng bản năng cho anh biết đây là một người phụ nữ có thể quyến rũ bất kỳ ai.
Nhiều ngày sau, Tống An và Lê Tiến Minh không bao giờ gặp lại nhau.
Ada vẫn vì vai diễn của Tống An mà bôn ba khắp nơi, nhất định phải dành được vai nữ chính cho cô.
Hôm nay, sau khi trở về khách sạn, Vu Thanh đã mang theo một bó hoa lớn vào phòng.
“Chị Tống Ân, hoa của chị!”
11 bông hoa bách hợp.
Tống Ân gần như biết ai gửi mà không cần nhìn thiệp. Trong hai năm qua, mỗi khi cô đóng phim, người đàn ông này nhất định sẽ tặng cô một bó hoa như vậy.
“Anh ấy về rồi à?” - Cô hỏi nhẹ nhàng trong khi đang tẩy trang.
“Phải, em nghe trợ lý của anh ấy nói rằng anh ấy đã về nước được một thời gian. Chị Tống Ân, anh ấy rất tốt với chị, đã hai năm rồi, anh ấy chưa quên dù chỉ một lần. Hơn nữa, chị vừa xong việc là hoa đưa đến điều này có nghĩa là anh ấy thực sự theo dõi tin tức của chị mỗi ngày.”
Tống Ân cười khổ nói:
“Em thật sự cho rằng Lê TiếnThành đối với tôi tốt sao?”
“Chị không nghĩ vậy sao?” - Vu Thanh mở to hai mắt.
“Người thật lòng yêu mình không chỉ tặng quà và nói những lời ngọt ngào.”
Vu Thanh không biết được sự mất mát của cô, thở dài an ủi:
“Chị là đại minh tinh, anh ấy không tiện ra mặt, hai người sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.”
“Thật không?” - Tống Ân cười như không cười - “Tôi gặp còn ít chuyện hay sao, thêm một cái gì phải sợ.”
Có lẽ người sợ phiền phức chỉ có một mình Lê Tiến Thành mà thôi.
Xe bảo mẫu sẽ đưa Tống An từ phim trường về trung tâm thành phố. Lê Tiến Thành không gọi cho cô, cô cũng không gọi cho anh.
Xe đi qua một quán cà phê, Tống Ân đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, kêu tài xế dừng xe, tự mình đi mua. Mua bánh xong, cô thấy có một cô gái quỳ bên vệ đường, khúm núm. Khuôn mặt xám xịt, trên đó chỉ còn một đôi mắt ngây thơ nhưng vô vọng.
Đối mặt với ánh mặt trời, cô ngẩng đầu nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay Tống Ân. Tống Ân nghĩ đến chính mình những năm đó. Khi cô ấy 16 hay 7 tuổi, cô ấy trông tuyệt vọng như thế này khi ngủ trong hầm cầu. Lúc đó, điều cô muốn nhất là chiếc bánh do mẹ làm, dù có nằm mơ cô cũng muốn cắn một miếng.
Cô ấy quay đầu lại và nói Vu Thanh đi lấy khăn giấy tới. Vu Thanh khó hiểu, nhưng vẫn đi. Nhìn lại thì thấy Tống Ân đưa bánh cho cô bé ăn mày đó, cô cởi khẩu trang, rút khăn giấy, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô bé lau tay:
“Em gái, phụ nữ luôn phải sạch sẽ và xinh đẹp. Dù cuộc sống sẽ luôn khiến chúng ta lấm lem bùn đất, nhưng chúng ta vẫn phải làm sạch bản thân mình.”
Cô ấy nói nhỏ nhẹ, và cô gái nhỏ không biết gì những vẫn rụt rè nói lời cảm ơn.
Tống Ân cười sờ sờ đầu cô:
“Đói bụng thì ăn đi”
Một chiếc ô tô màu đen khác tình cờ chạy qua. Sau đèn đỏ, chiếc xe đen dừng lại. Trên ghế sau, ánh mắt của Lê Tiến Minh ngẫu nhiên rơi ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua liền thấy bóng dáng ngồi xổm bên cạnh cô gái nhỏ.
Ở xa, anh không biết cô ấy đang nói về điều gì. Tuy nhiên, ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn bao trùm lấy cô, cô ấy trông thật dịu dàng và thuật khiết
Rõ ràng là chỉ nhìn thấy một hình bóng nhưng Lê Tiến Minh lại nhận ra cô ấy quá nhanh.
Khi nhìn cô ngồi xổm xuống nói chuyện với cô gái nhỏ, anh thậm chí còn quên mất anh đã từng khó chịu với cô như thế nào. Không phải người phụ nữ này ... là một điển hình ghét sự nghèo chạy theo người giàu à?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!