Cô ôm Bánh Bao dỗ dành, có chút giận dỗi lẩm bẩm:
“Vậy thì chúng ta không cần cha nữa. Chúng ta đổi qua một cha cha trẻ hơn, dịu dàng hơn và lãng mạn hơn nữa. Có được không?”
“Hiện tại em mới có suy nghĩ này, có phải hơi muộn rồi không?” - Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.
Du Ánh Tuyết chết lặng, nội tâm cô gào thét, tại sao anh lại quay về phòng vào lúc này?
Đôi mắt của anh có chút đáng sợ, Du Ánh Tuyết muốn giải thích nhưng người đàn ông đã quay lại và trở về phòng ngủ của mình.
“Xong mình rồi.”
Du Ánh Tuyết nhanh chóng bế Bánh Bao qua giao cho dì Lý.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là dỗ dành chồng trước đó. Lúc này cô nói đều là mấy lời không nghiêm túc, cô chưa bao giờ nghĩ vậy.
Cô đi tới cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào. Anh đang cởi quần áo thấy cô bước vào, anh đã quay lưng lại theo bản năng, cố gắng không đối mặt với cô.
Du Ánh Tuyết biết có rất nhiều vết thương trên lưng. Cô thật ra không sợ, quen rồi, nhưng anh luôn lo sẽ làm cô, cho tới bây giờ, ngay cả khi tức giận, anh đều cố hết sức tránh tầm mắt của cô.
“Phong Khang…”
Ánh Tuyết ân cần đến gần anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.
Làm như không nghe thấy, anh không nhìn cô xoay người đi vào phòng tắm còn khóa cả cửa phòng.
Khóa cũng vô ích, Du Ánh Tuyết bĩu môi, cô có chìa khóa mà
Trong phòng tắm, anh nằm trong bồn ngâm mình, nghịch điện thoại di động. Anh chán nản và gõ từ ‘romance’ vào công cụ tìm kiếm.
Trẻ trung, đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn.
Anh không cách nào trẻ lại được, đẹp trai lúc trước thì không tệ còn bây giờ bỏ đi. Dịu dàng, anh học không nổi, có lẽ thứ duy nhất làm được là ‘lãng mạn’.
Trên mạng nói phụ nữ thích hoa, lãng mạn thì cứ tặng hoa. Anh nhớ tới người đàn ông theo đuổi cô khi nãy, càng thêm phiền muộn.
Anh đang chuẩn bị đọc tiếp thì khóa cửa phòng tắm đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, anh trực tiếp tắt điện thoại, ném sang một bên rồi giả vờ nhắm mắt lại.
Cô vào chỉ thấy được vẻ mặt lạnh như băng của anh, cười lấy lòng, ngồi xếp bằng trên bồn tắm sau lưng anh.
"Chồng à, chắc anh mệt lắm đúng không?”
Anh cười, thấp giọng thở dài, tiếng ‘chồng’ này của cô quá ngọt ngào, Kiều Phong Khang cảm thấy mình gần như mềm lòng tới nơi.
Tuy nhiên, anh ấy chỉ hờ hững đáp:
“Không mệt.”
“Mệt mà, chắc chắn là mệt rồi, em xoa bóp cho anh” - Du Ánh Tuyết vừa nói bàn tay nhỏ bé vừ đặt lên vai anh bắt đầu xoa bóp.”
“Em không muốn đổi chồng à? Đi massage cho chồng trẻ đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn của em đi.”
“...”
“Đừng nóng giận, em chỉ là nói bừa thôi. Người trẻ tuổi kinh nghiệm non nớt sao so được với anh, còn nói đến đẹp trai ai có thể so với chồng của em. Còn chuyện dịu dàng, anh đâu phải không biết em rất nghịch ngợm, người ôn nhu sao trị được em. Hơn nữa em đã là mẹ của Bánh Bao rồi, mấy trò lãng mạn không còn kích thích em nữa đâu.”- Cô vừa xoa bóp vừa lựa lời nói dỗ dành anh.
“Đừng có nói lời trái với lương tâm”
“Em thề, câu nào cũng là chân thành.” - Để thể hiện sự chân thành, Du Ánh Tuyết thậm chí còn giơ tay, giống như một học sinh tiểu học, tha thiết nói - “Tôi thích người đàn ông điềm đạm, quyết đoán và tạo báo.”
“Thích thì có đi tham gia tiệc kết đôi không?” - Nói đến đây, Kiều Phong Khang thật sự tức giận. Hơn nữa cô còn tùy tiện uống rượu ở đó.
Không cho Du Ánh Tuyết kịp chuẩn bị ‘ào’ một tiếng, anh đã vươn tay ôm gọn cô vào trong bồn tắm.
“Tại sao tham gia tiệc kết đôi? Tại sao uống rượu? Giờ giải thích đi.” - Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên
Du Ánh Tuyết líu ríu giải thích:
“Đầu tiên, em đến tiệc kết đôi không phải với tư cách người độc thân, lúc đầu em cũng không đi. Do người dẫn chương trình bên chúng ta không đến được, nên em phải thay vào.”
“...” - Tức giận của anh vơi đi một nửa.
“Uống rượu?”
“Em biết em uống rượu là sai rồi, em không có gì giải thích. Lúc đ1o mọi người trò chuyện rất vui vẻ, nên uống với nhau một xíu.”
“Vui vẻ? Em có biết trong tiệc đó có bao nhiêu người đàn ông nhìn vào em không? Nếu em say thì em có thể bị người ta lợi dụng.”
“Em biết, em biết. Cho nên, em thề, lần sau em sẽ không uống nữa. Được không?”
“Chuyện này là vấn đề nguyên tắc…”
Du Ánh Tuyết chủ động lên môi anh.
Anh giật mình, vẻ mặt lập tức buông lỏng rất nhiều, nhưng vẫn nói:
“Vấn đề này không được tái phạm.”
“Yes, Sir! Em hứa không bao giờ tái phạm.”
“Trong tương lai nếu có ai theo đuổi em, em phải đưa nhẫn cho họ xem. Nếu còn dám nói anh là bạn trai em lần nữa thì đừng có tránh anh.”
Kiều Phong Khang giữ eo cô bằng một lòng bàn tay trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cắn cái miệng nhỏ của cô xem như trừng phạt.
Tất cả những khó chịu từ nãy giờ biến mất dưới nụ hôn này.
Càng hôn càng say đắm, những ham muốn mãnh liệt này dành cho nhau không cách nào che giấu, anh đã giữ hông cô ấn cô xuống. Nơi rắn chắc to lớn của người đàn ông được giữ chặt bởi nơi sự ẩm ướt mềm mại của cô.
Không biết qua bao lâu, hai cuối cùng đã chịu buông cô ra. Kiều Phong Khang ôm cô từ phòng tắm trở lại giường.
Điện thoại di động của Du Ánh Tuyết vang lên vào lúc đó. Anh đang dùng khăn tắm xoa lên người cô, nhìn vẻ mặt của cô, anh đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Anh cau mày, đánh nhẹ vào bờ mông trắng nõn của cô:
“Em dám để lại phương thức liên hệ cho người đàn ông khác?”
“...” - Du Ánh Tuyết muốn khóc không ra nước mắt.
Chiếc điện thoại ngay lập tức bị anh giật lấy, anh dứt khoát đưa lên tai nghe điện thoại. Cô không biết người ở bên kia nói cái gì, nhưng giọng của anh thì có chút lạnh lẽo:
“Phải, tôi đang ngược đãi cô ấy đây chúng tôi đang ở trên giường đây.”
Anh cố tình nhấn mạnh chữ ‘trên giường’.
“Vậy cậu nghĩ bây giờ cô ấy còn đủ sức trả lời cuộc điện thoại của cậu không? Báo cảnh sát? Được đó, cậu đi báo đi, tôi muốn xem tôi và vợ của mình ân ái thì phạm vào điều luật nào? Tôi và vợ mình lúc ân ái thích chơi SM đó thì cũng cần báo cáo cho cậu?”
Trời ơi! Du Ánh Tuyết sắp phát điên rồi.
Anh đang nói cái gì vậy hả? S….M? Cô không nhịn được chạy tới đoạt lấy điện thoại cúp máy.
“Anh nói như thế em còn mặt mũi gặp ai.”
“Em còn muốn gặp cậu ta sao?” - Đôi mắt nguy hiểm của anh nheo lại.
Du Ánh Tuyết ngay lập tức muốn lắc đầu nói rằng cô không muốn, nhưng người đàn ông đã lao đến như một con sư tử, đè cô dưới thân anh.
Tối nay, anh phải cho cô nhớ cô là của ai, nếu còn nhân lúc anh không ở đây làm xằng bậy, anh phải cho cô không xuống giường được.
Đêm đó, Du Ánh Tuyết không thể ngủ được một chút nào, Kiều Phong Khang dùng đủ mọi tư thế, mãnh liệt mà chiếm đoạt cô. Thật ra chỉ cần anh không giận nữa, thân thể này vốn dĩ đều thuộc về anh mà.
Ngày hôm sau, khi Du Ánh Tuyết đến văn phòng, đầu tiên cô ấy cẩn thận nhìn lướt qua bàn làm việc.
Không có hoa. Cô An tâm.
“Hôm qua tổng giám đốc Kiều chỉ cần một ánh mắt đã xử đẹp tình địch” - Đỗ Vĩnh Ái nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!