Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Vấn đề lớn nhất vẫn là hai ngày nữa, Kiều Phong Khang sẽ trở lại. Khi anh đến công ty chắc chắn Kiều Minh Đức sẽ lại đem chuyện này nói cho anh biết. 

Du Ánh Tuyết đã đợi thêm một ngày nhưng không đợi bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người bí ẩn. Sau giờ làm việc, cô và Đỗ Vĩnh Ái bước ra khỏi tòa nhà công ty. Khi hai đi xuống liền thấy một người đàn ông đang đứng dưới tòa nhà với một bó hoa trên tay.

Mọi người ra vào công ty sẽ đều sẽ để ý anh ta, tầm mắt của Đỗ Vĩnh Ái và Du Ánh Tuyết cũng hướng về người đó

Nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Du Ánh Tuyết nói:

“Sao trong có chút quen mắt vậy nhỉ?”

“Ừ, hình như gặp rồi.” - Đỗ Vĩnh Ái gật đầu, đồng ý. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nhớ ra - “Lần trước chúng ta làm tiệc kết đôi, người này là chủ trí đó.”

“Đúng rồi, đúng vậy.” -  Du Ánh Tuyết  cũng nhớ ra - “Có vẻ như lần đó chúng ta làm rất thành công, giờ anh ta đang theo đuổi cô gái nào công ty chúng ta đây này. Không biết là…”

Du Ánh Tuyết  đã bị chặn lại trước khi nói xong, mà người chặn cô chính là anh chàng đó. Cô vội vàng dừng lại, nghĩ rằng đối phương còn nhớ mình nên phải chào hỏi cho lịch sự. Không ngờ rằng anh ta sẽ chạy về phía cô và đưa hoa cho cô.

“Ánh Tuyết, tặng cô.” 

Du Ánh Tuyết cứng người.

Đỗ Vĩnh Ái ở bên cạnh cũng sững sờ một chút, ngay sau đó, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó hỏi:

“Vậy thì... anh là người bí ẩn?”

“Người bí ẩn nào?”

Ngay khi lời nói của Đỗ Vĩnh Ái rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuyên vào trong lời nói của họ.

Đỗ Vĩnh Ái quay đầu nhìn người phía sau, Du Ánh Tuyết cũng toát mồ hôi lanh.

Ôi chúa ơi! Sao lại trùng hợp như vậy?

Sao anh về sớm vậy? Sao lại còn chạy tới đây?

“Tổng… tổng giám đốc Kiều.” - Đỗ Vĩnh Ai lên tiếng chào hỏi mà khóe môi vẫn còn cứng đờ. 

“Tôi đang hỏi cô, người bí ẩn là chuyện gì?” - Kiều Phong Khang cau mày, lãnh đạm nhắc lại. 

Du Ánh Tuyết  nháy mắt với Đỗ Vĩnh Ái trong tuyệt vọng, hy vọng cô ta có thể không khai chuyện này ra. Nhưng Đỗ Vĩnh Ái đâu phải mới ngày đầu quen biết Kiều Phong Khang, cắn rắn nói sự thật:

“Đó là  người đàn ông bí ẩn đã tặng hoa Ánh Tuyết mỗi ngày…”

Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, cô có thể cảm nhận được cảm xúc rối loạn trong lòng khi nhìn sắc mặt anh.

Đỗ Vĩnh Ái không thể đứng giữa tâm bão nữa, nói qua loa mấy câu rồi chạy mất.

Du Ánh Tuyết ngượng ngùng, nói không nói được, mà im lặng cũng không được. Trong khi vẫn duy trì vẻ mặt không chút hơi ấm nào nhìn bọn họ.

Cô hít một hơi thật sâu vốn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị người đàn ông kia chặn trước:

“Ánh Tuyết, tôi đúng là người tặng hoa cho cô mỗi ngày. Cô có thích không?"

“... Họ đều nói rằng con gái thích bất ngờ và lãng mạn, tôi cũng không biết cô thích gì nên mới đi mua hoa cho cô.”

Cô sắp phát điên rồi, đặc biệt là ánh mắt nhìn chằm chằm của anh.

“Hoa tuy đẹp nhưng tôi không thích. Tất cả chỉ gây thêm phiền phức cho tôi mà thôi, có lẽ tôi nói chưa rõ ràng, tôi đã có...:”

"Tôi biết, tôi biết cô đã có bạn trai!"

“Bạn trai?”  - Người nọ khẽ nhắc lại chữ này, khẽ liếc nhìn Du Ánh Tuyết. 

Du Ánh Tuyết run rẩy, có có thể cảm nhận được nhiệt đồ xung quanh mình đang hạ.

“Dù đã có bạn trai nhưng tôi biết cô không hạnh phúc”. - Anh ta vẫn cố chấp nói tiếp.

“… Tại sao tôi không vui?” - Không nói đến Kiều Phong Khang tò mò, ngay cả Du Ánh Tuyết cũng tò mò.

“Cô có còn nhớ khi chúng ta gặp nhau ở tiệc kết đôi tuần trước không?”

Ai cho anh nói ra? Du Ánh Tuyết sắp khóc luôn rồi, cô xong rồi, xong thật rồi.

Người nào đó mặt đen như than!

Giỏi lắm!

Tiệc kết đôi!

Một người phụ nữ đã có gia đình dám đi dự loại tiệc này sau lưng chồng của mình.

Du Ánh Tuyết thật sự rất muốn khiến người đàn ông trước mặt phải ngậm miệng. 

Tuy nhiên anh ta không hề cảm thấy nguy hiểm mà tiếp tục nói: 

“Hôm đó cô uống rượu rồi về sớm, tôi lo cho cô nê đã đi theo. Dù không cố ý nghe lén nhưng tôi cũng đã nghe điện thoại của em và bạn trai. Tôi nghe hắn ta muốn đánh cô, cô cũng rất sợ bị anh ta đánh. Tôi có thể thấy cô không yêu hắn ta, cô chỉ sợ hắn ta mà thôi. Cô ở bên cạnh một người đàn ông bạo lực như vậy sẽ hạnh phúc sao? Hắn sẽ luôn ngược đãi cô mà thôi.”

“...” - Du Ánh Tuyết há hốc mồm, đủ nhét vừa một quả trứng.

Kiều Phong Khang không phải người ôn nhu nhưng anh đã ‘ngược đãi’ ai bao giờ chứ? Người này nói điên nói khùng cái gì vậy?

“Du Ánh Tuyết, xem ra mấy ngày nay khi anh đi vắng em đã có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ!” - Kiều Phong Khang nói, khóe môi cong có ý cười.

Du Ánh Tuyết rụt vai, cảm thấy rét run. 

Anh trừng mắt nhìn cô rồi xoay người bước về chiếc Bentley đậu bên đường.

Du Ánh Tuyết không dám lơ ​​là, xách túi chạy theo sau anh. Sau khi chạy được hai bước, cô nhớ đến bó hoa trong tay mình, quay ngược lại và trả cho người không biết sống chết kia.

“Tôi không cần bó hoa này, cảm ơn anh. Ngoài ra, đừng tìm tôi nữa, anh đang khiến tôi gặp rắc rối.

“Du Ánh Tuyết ” - Người nọ vẫn giữ cô lại - “Hắn chính là người kia sao?”

“Phải. Anh ấy là người mà anh đã nói.”

Mặc dù lúc này anh đã lên xe, nhưng cô cảm thấy rằng ánh mắt của anh đang chiếu từ trong xe ra, thiếu đốt tay cô. 

Cô nhanh chóng bẻ tay người đàn ông ra, gạt mạnh anh ta ra, chạy lên xe mà không nói lời nào.

Trong xe, Nghiêm Danh Sơn ngồi vào ghế lái.

Anh ấy ngồi ở ghế sau, vẻ mặt như có một lớp băng giá trên đó. Môi mỏng mím chặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Nghiêm Danh Sơn ý thức được sự trầm mặc trong không khí, không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng lái xe.

Du Ánh Tuyết ngồi đó, không biết nói gì, loay hoay một hồi lâu, cô mới ho khan một tiếng:

“Oa… Phong Khang, anh về sớm vậy sao? Không phải nói hai ngày nữa anh mới về à? Em còn tưởng trợ lý Sơn đi cả một tháng.”

Kiều Phong Khang vốn đã nhắm mắt lại, khi nghe thấy giọng nói của cô, anh chậm rãi ngước mắt lạnh lùng nhìn cô:

 “Không thích anh về sớm như vậy sao?”

Du Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu:

“Không, đương nhiên không phải. Em rất vui khi anh về sớm.”

“Thật sao?” - Anh nhìn cô chằm chằm - “Nhưng anh thấy bây giờ em không vui lắm.

Bảo cô vui làm sao được, mặc dù trong sạch nhưng bị bắt tại trận như thế, thì chỉ có đường khóc.

“Em vui lắm, ngày nào em cũng đếm ngày anh về! Thế mà anh về sớm cũng chưa báo cho em. Nếu anh báo cho em thì…”

“Cảnh tượng vừa rồi làm sao thấy được.” - Anh tiếp lời cô.

Anh về sớm đều là vì cố gắng gây bất ngờ cho hai người phụ nữ của bọn họ. Kết quả ngược lại, cô tự cho anh một bất ngờ lớn hơn.

“Nếu em biết hôm nay anh tới, đương nhiên sẽ không có cảnh tượng như vừa rồi.” -  Du Ánh Tuyết không chút suy nghĩ gật đầu sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lắc đầu - "Không! Ý của em muốn diễn đạt không phải là vậy.”

“Vậy ý của em là gì?” - Anh hỏi ngược lại, “Em không trốn anh tham gia tiệc kết đôi?

“Đúng nhưng…”

"Tại đó, em không uống rượu?”

"... Có uống.”

Giọng nói của Du Ánh Tuyết  càng ngàng càng nhỏ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đầu gần như vùi vào trong ngực anh.

“Nhưng, em có thể giải thích…”

“Bây giờ anh đang tức giận và không muốn nghe gì cả.

Du Ánh Tuyết cắn môi ngừng nói.

   

Hai người trở về nhà, Kiều Phong Khang thay giày, ném quần áo đi rồi qua ôm Bánh Bao. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng khi vừa ôm Bánh Bao lại hóa thành một dòng chảy dịu dàng.

Dì Lý nhận thấy sự bất thường giữa hai người, ghé vào tai cô hỏi: 

“Cậu chủ hình như không vui lắm.”

“Chúng cháu cãi nhau.”

“Có chuyện gì vậy?”

Cô ủ rủ kể với dì Lý chuyện vừa xảy ra, bà bật cười:

“Đều lớn hết rồi mà chẳng khác gì đứa nhỏ, cậu chủ để ý cháu, quá thương cháu mới nổi giận thôi. Cháu mau đi dỗ dành cậu ấy đi.” 

Buổi tối, Tiểu Bánh Bao muốn uống sữa, Kiều Phong Khang ôm bé con, chân tay luống cuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!