“Nhưng sao?” - Du Ánh Tuyết lo lắng.
“Bác sĩ nói rằng đó có một cô gái trẻ đi theo anh ta đến khám. Hai người trông… khá thân thiết.”
“...” - Du Ánh Tuyết sững sờ.
Hôm nay, anh và Bối Bối biến mất cả ngày để đi khám bệnh nhưng tại sao anh ấy không nói với cô mà lại muốn Bối Bối ở bên anh ấy?
Du Ánh Tuyết chua chát nghĩ, những ngày tháng đau khổ và khó khăn nhất của anh đều có Bối Bối đồng hành, nên bây giờ anh có lẽ đã hình thành thói quen dựa dẫm vào cô ta. Làm vợ như cô đúng là thất bại quá mà.
“Du Ánh Tuyết?”
Lê Tiến Minh không nghe thấy câu trả lời giả lả khuyên cô:
“Đừng lo lắng, cô ta có trẻ thì cũng không so sánh với em được.”
“Em biết cô ta là ai.”
“Sao em lại biết?” - Lê Tiến Minh ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thật ra em đã gặp Phong Khang rồi.”
“Khi nào? Tại sao em không nói chuyện với mọi người?”
“Em cũng vừa mới gặp anh ấy cách đây không lâu. Em tính đợi cùng anh ấy trở về sẽ cho mọi người biết.”
Lê Tiến Minh im lặng một lúc trước khi hỏi lại:
“Du Ánh Tuyết, em đã gặp anh ấy, chắc em đã biết về đôi mắt của anh ấy. Anh nghe bác sĩ nói mắt anh ấy không tốt, có thể... sẽ mù vĩnh viễn. Hơn nữa, hôm nay cả hai mắt của anh ấy gần như đã mất hoàn toàn thị lực, cần phải phẫu thuật gấp.
“…Mù vĩnh viễn?” - Du Ánh Tuyết nắm chặt tay điện thoại.
“Và tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng rất thấp. Nếu thất bại thì mắt của anh ấy sẽ không thể cứu vãn được nữa.” - Lê Tiến Minh càng nói giọng càng nhỏ.
Đầu óc cô choáng váng, có một âm thanh vang vọng trong tâm trí. Giống như có một lòng bàn tay lớn siết cổ cô, khiến cô không sao thở nổi. Cô không biết Lê Tiến Minh nói gì tiếp thôi, cô cứ mơ mơ hồ hồ cúp điện thoại.
Cô thu mình lại, ngồi trên cầu thang trước cửa phòng, đợi anh. Nhìn háo hức. Không biết mình đã đợi bao lâu, khi mặt trời đã lặn, hình bóng anh và Bối Bối cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt cô.
Cô đứng dậy gần như ngay lập tức và chạy nhanh về phía anh. Cô không hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm eo anh, áp khuôn mặt đông cứng vào ngực anh.
Anh giật mình, đôi mắt anh tối sầm lại, xen lẫn nhiều tia cảm xúc.
Bối Bối gắng gượng cười cười, nói:
“Anh ba, cô Anh Tuyết, vậy em về trước.”
Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, Bối Bối tiến lên hai bước, quay đầu lại nói với anh:
"Anh ba, nếu ... anh không được khỏe có thể tìm em bất cứ lúc nào.”
Kiều Phong Khang gật đầu cảm ơn.
Du Ánh Tuyết ngước lên khỏi vòng tay anh và mỉm cười biết ơn với Bối Bối. Du Ánh Tuyết thấy được sự ghen tị trong mắt Bối Bối. Nhưng mà, cô ta không biết, thật ra cô đang ghen tị với cô ta.
“Hôm nay anh đi đâu vậy?” - Cô cố ý hỏi - “Em đã lo lắng cả một ngày. Nếu như anh không trở lại, em sẽ thật sự cho rằng anh lại tưởng bỏ rơi em, không cần em.”
Đôi mắt Kiều Phong Khang hơi rủ xuống, nghiêm nghị nhìn cô. Dường như còn rất nhiều điều để nói, nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh ấy nói chỉ là:
“Vào nhà trước đi.”
Bốn từ ngắn gọn. Không một lời giải thích, không một lời an ủi, và anh cũng không muốn đề cập đến chuyện ở bệnh viện hôm nay.
Gió hôm nay vẫn thổi manh. Du Ánh Tuyết đứng đó mặc chiếc áo khoác đệm bông, dưới ánh đèn ảm đạm đầu tóc cô có chút rối. Mãi cho đến khi anh vào phòng, Du Ánh Tuyết mới hít một hơi thật sâu, bước lại gần anh.
Anh ngồi xổm bên lò sưởi để thêm than, dưới ngọn lửa bập bùng anh trông rất cô đơn và mờ mịt. Cô cố nặn ra một nụ cười, tựa vào người anh nũng nĩu.
“Anh Khang hôm nay làm sai rồi nha.”
Anh im lặng, mắt vẫn đặt vào ngọn lửa trong lò sưởi.
“Anh và một cô gái khác đã chạy ra ngoài cả ngày trở về cũng không muốn nói cho em biết một chút gì. Anh thấy anh làm đúng lắm hả?” - Giọng cô có chút hờn dỗi.
Cô hy vọng rằng anh có thể tự mình kể cho cô nghe về căn bệnh của anh, sự khó chịu của anh, sự khổ sổ của anh. Còn có, nếu anh cần cô thì hãy nói với cô, đừng giấu trong lòng. Ngay cả Bối Bối cũng có thể chia sẻ tất cả những điều ấy với anh, tại sao cô lại không thể?
“...”
Tuy nhiên, điều khiến cô thất vọng là anh vẫn im lặng. Sự im lặng lan tràn trong phòng, không khí dần dần như đông cứng lại, trầm mặc đến ngột ngạt.
Khi Du Ánh Tuyết nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe anh nói nữa, thì anh trầm giọng nói:
“Ánh Tuyết...”
Dú Ánh Tuyết áp mặt mình vào mặt anh, khẽ thì thầm:
“Em ở đây, anh nói đi.”
"Trở về đi."
“Cuối cùng anh cũng muốn trở về với em?”
Anh thở gấp hơn một chút, ánh mắt luôn rơi xuống ngọn lửa đằng xa:
“Sáng mai, anh đưa em em bến tàu.”
Du Ánh Tuyết ngây người, cười chua chát.
Hóa ra là anh muốn cô rời đi còn anh vẫn ở lại?
Lòng ngực khó chịu, cô bắt đầu có chút tức giận, cô hé môi cắn vành tai anh. Anh không đẩy cô ra nữa mà càng ngày càng cắn mạnh hơn.
Dường như điều này vẫn chưa đủ để trút bỏ nỗi đau trong lòng, nên cô đi vòng qua anh, quỳ xuống, dùng đôi môi mềm mại của mình hôn lên đôi môi sớm đông cứng của anh.
“Du Ánh Tuyết!” - Cơ thể của anh chấn động.
Du Ánh Tuyết hé môi cắn môi dưới của anh, vị đắng không biết từ đông rơi trên môi anh, trái tim đau đớn một cách mãnh liệt - đó là nước mắt của cô.
Cô lùi ra sau, tách khỏi môi anh, ngồi xổm ở đó, rưng rưng nước mắt nhìn anh. Ánh mắt của cô như một thanh gươm sắc bén cứa vào tim anh.
Anh cắn răng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh:
“Em ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm, đi chuyện tàu sớm nhất.”
Nói xong, anh cúi xuống giúp cô dọn giường. Du Ánh Tuyết lại xoay người dùng hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, tiếp tục hôn anh một cách gấp gáp.
Anh chưa kịp phản ứng thì đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô đã bắt đầu dùng sức xé toạc chiếc phông trên người anh. Anh bắt đầu thở dốc, muốn bắt lấy cái tay hư hỏng của cô.
“Đừng chạm vào em!” - Cô vừa khóc vừa hét muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ mình lại của anh
Kiều Phong Khang nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp. Cô cúi đầu cắn vào cổ anh rồi xương quai xanh của anh.
Cô giật mạnh chiếc áo gió của anh xuống, tùy ý ném nó xuống đất, tiếp đến là áo sơ mi của anh. Những ngón tay của cô run lên, cởi được hai cúc thì không còn kiên nhẫn mà giật phăng nó ra. Những chiếc cúc áo bắn tung tóe vào góc tường. Cơ thể cường tráng của anh bộc phát ra hormone nam mạnh mẽ.
Toàn bộ bầu không khí lúc này khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Kiều Phong Khang không muốn cô nhìn thấy vết thương trên người, vào lúc cuối cùng khi cô định cởi áo anh ra, anh đã kịp siết chặt tay cô lại. Sau đó anh nghiêng người, cô dễ dàng bị anh đè xuống dưới.
“Du Ánh Tuyết, em muốn làm gì?”
Đôi mắt đen của anh giống như hố đen vô tận nó đang muốn nuốt chửng cô. Hay nói đúng hơn cô sớm đã bị anh ta nuốt chửng rời. Bị anh trói buộc, cô chỉ có thể yêu anh, tiếp tục yêu anh, không cách nào làm khác.
“Anh không thấy sao? Em muốn anh hoàn thành trách nhiệm cơ bản nhất của một người chống với vợ của mình.” - Đôi mắt Du Ánh Tuyết đỏ rực - “Anh muốn em đi mà đúng không? Thỏa mãn em, thỏa mãn em, rồi em sẽ rời xa anh…”
Rõ ràng là anh đã đề nghị cô ra đi, nhưng khi từ ‘rời xa’ được nói ra từ miệng cô thì ngực anh lại đau đến không chịu nổi.
Kiều Phong Khang vẫn bất động, Du Ánh Tuyết khẽ nhếch môi nói tiếp:
“Anh Khang, sau hai năm xa cách, cùng vợ mình thân mật đã thành chuyện khó khăn thế sao? Nếu đã như vậy, em sẽ không ép anh.”
Du Ánh Tuyết đẩy mạnh anh ra:
“Anh không cần em, em cũng không cần anh. Chỉ là để giải quyết nhu cầu thể xác thôi mà, em có thể tìm những người đàn ông khá…”
Chữ ‘khác’ còn chưa nói xong thì cô đã bị kéo trở lại giường, đối diện với cô chính ánh mắt phẫn nộ kinh ngạc của anh.
Sau đó...
Không đợi cô phải động tay, quần áo trên người đã bị anh lột sạch. Anh vô cùng thô bạo khiến cô có chút sợ hãi. Dù sao thì họ đã không ở bên nhau gần hai năm, cơ thể cô lúc này rất khẩn trương và nhạy cảm.
Cô hối hận vì đã chọc giận anh, cô kéo ga trải giường muốn che chắn mình lại nhưng anh giống như một con dã thú cuối cùng cũng được thả ra lồng giam, cô sao có thể trốn được nữa?
Cô không cho anh cơ hội trốn tránh, anh vươn tay ôm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô rồi nhấc lên, để cô gác một chân lên vai mình.
“...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!