Du Ánh Tuyết thở dài, trút được gánh nặng trong lòng. Cô vỗ nhẹ vào má để trông nhẹ nhàng hơn.
"Hôm nay là sinh nhật của mình, vì vậy mình không thể buồn phiền nữa. Hãy vui lên!"
Cô tự lẩm bẩm một mình, đưa tay nâng khóe môi lên.
Cô trông đẹp hơn rất nhiều, và cuối cùng cô cũng hài lòng.
Sau khi giặt giũ và thay bộ quần áo, bánh bao nhỏ ở ngoài đã thức dậy đúng giờ. Thằng bé nằm trên giường tíu tít, Du Ánh Tuyết không dám lơ là, sau khi bỏ chiếc lược xuống thì cô bước ra.
Anh chàng nhỏ bé có vài chiếc răng nhỏ, và nó đang gặm đôi chân nhỏ của mình trong miệng.
Du Ánh Tuyết ngẩn người.
Vội vàng rút chân của con ra, thoáng nhìn trên bàn chân nhỏ đã có vài vết cắn.
Du Ánh Tuyết thấy dở khóc dở cười.
"Bé con, lúc nhỏ mẹ không có thói quen xấu như vậy!"
Du Ánh Tuyết lẩm bẩm, lau bàn chân trắng nõn và non nớt, đánh vài chiếc răng nhỏ bằng nước trước khi cho con uống sữa.
Thằng bé cầm cái chai và uống một cách thích thú.
Đôi mắt to, tròn xoe nhìn cô chằm chằm.
Cô nhíu mày thật chặt, trông như một đứa trẻ không chịu lớn, một lúc sau mới cười sảng khoái, thật ngây ngô.
Du Ánh Tuyết nhìn con trìu mến, chạm vào gò má ửng hồng của đứa nhỏ, không nhịn được cúi người hôn lên chân thằng bé.
Đôi mắt, chiếc mũi cao và thậm chí là nụ cười luôn trên môi, thực sự trông ngày càng giống anh...
Lông mày và môi hơi giống cô.
Nếu anh ấy còn sống…
Chắc chắn sẽ ngạc nhiên trước đứa bé tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho hai người?
Trong khi đợi anh chàng nhỏ uống hết sữa, cô đã trang điểm.
Mặc dù không nỡ, nhưng cô vẫn phải giao thằng bé cho dì Lý để đi làm.
"Mặc thêm quần áo đi. Hiện tại ngoài trời lạnh lắm. Theo dự báo thời tiết, vài ngày nữa trời sẽ có tuyết."
Khi đi ra ngoài, Dì Lý nói với Du Ánh Tuyết.
“Không sao, công ty có điều hòa, ấm lắm.” Du Ánh Tuyết cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, nhưng Dì Lý lại bảo cô đưa áo khoác xuống để mặc vào.
Cô nói lời cảm ơn, quay lại và hôn lên má đứa trẻ.
Dì Lý nói: "Hôm nay sinh nhật nên cùng mọi người đi chơi, đừng vội về, cậu chủ nhỏ có chúng tôi lo, cậu ấy ngoan lắm."
“Vâng.” Du Ánh Tuyết gật đầu.
Lái xe vội vã đến công ty.
Lại là một ngày bận rộn khác.
Buổi chiều Du Ánh Tuyết còn đang làm việc, Kiều Minh Đức gõ cửa ngoài văn phòng.
Du Ánh Tuyết vừa từ máy tính nhìn lên, thấy là anh ta, liền nhếch môi: "Anh Đức, có việc gì cần đến gặp trực tiếp không?"
Kiều Minh Đức cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời điểm một năm trước.
Đặc biệt là trước mặt nhân viên.
Tuy nhiên, lúc gặp Du Ánh Tuyết, hai người họ vẫn cười đùa như trước.
Anh đóng cửa lại và thả mình trên ghế sô pha.
Nằm xuống, uể oải hỏi: "Hôm nay sinh nhật sao, muốn quà gì?"
“Anh hỏi như vậy, em thật sự không nghĩ ra được muốn quà gì.” Du Ánh Tuyết liếc anh ta một cái, anh ta nhắm mắt lại, vẻ mặt thật sự rất mệt mỏi.
Kiều Minh Đức mới tiếp quản Kiều Thanh không lâu, mặc dù Kiều Phong Khang đã dọn đường sạch sẽ rồi, nhưng anh vẫn phải cố gắng tiếp quản cả một tập đoàn, rất nhiều việc phải lo.
"Gần đây anh ngủ không ngon à?"
“Quá bận rộn, hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả việc ngủ cũng là xa xỉ.” Kiều Minh Đức chỉnh lại tư thế ngủ, lẩm bẩm nói: “Ngày mai anh phải đi công tác.”
Du Ánh Tuyết cúi xuống, lấy một cái chăn từ trong tủ bên cạnh ra và đắp cho anh ta.
"Nếu bây giờ anh không có việc gì thì đi ngủ một lát đi, lát nữa có việc gì thư kí Thanh nhất định sẽ gọi."
Kiều Minh Đức nói “ừ”, rồi đắp chăn bông lên người, điều chỉnh lại tư thế ngủ, nói: “Bây giờ anh càng hiểu rõ tại sao chú ba lại nghỉ hưu sớm như vậy. Gánh nặng này thật sự là…”
Nói đến đây, Kiều Minh Đức chợt nhận ra điều gì đó, sau đó liền dừng lại.
Hé mắt một chút, ngước lên ngập ngừng nhìn Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết trầm ngâm một lát, sau đó cười buồn nói: "Em không sao..."
Kiều Minh Đức vẻ mặt đau khổ.
Anh ta thở dài và đứng dậy khỏi ghế sofa: "Là anh đi quá xa rồi, mỗi lần đến đây đều than thở với em, anh quen rồi."
Liếc nhìn cô một lần nữa, Kiều Minh Đức nói: "Đến đây là muốn nói với em, tối nay anh đã sắp xếp một chuyến chơi đêm cho bộ phận của em. Em nhất định phải tham gia."
"Đi chơi đêm? Không." Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: "Bánh trôi nhỏ còn ở nhà, anh biết mà, một ngày không gặp nó, em như muốn phát điên lên được."
“Được, vậy em điên cho anh xem, anh còn chưa tận mắt thấy người điên bao giờ.”
“Anh đừng làm khó em, dù sao em cũng không đi.”
"Không đi cũng phải đi, hôm nay mọi người muốn mừng sinh nhật em. Mọi người có lòng như vậy, em nỡ từ chối sao? Nếu tối nay em không đi, thì không ai được đi hết. Em cứ đợi làm tội nhân đầu tiên của bộ phận mình đi."
Kiều Minh Đức không ngủ nữa, chỉ đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!