Bà cụ chống gậy đứng đó, thân hình không ổn định. Qua một đêm, dường như đã già đi mấy chục tuổi.
Phùng Linh Nhi không hề thưởng cảm bà ta. Đáng đời!
"Dì Lý, còn cô nữa ..." Bà cụ liếc nhìn Phùng Linh Nhi: "Hai người đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Du Ánh Tuyết."
Phùng Linh Nhi cứng rắn đứng đó, cười nhạt: "Lần này tôi sẽ không ngu ngốc như lần trước nữa. Ai biết bà muốn làm gì! Bà thật độc ác, vì hận thù mà hại cả cháu trai mình. Thật sự ghê tởm!"
Dì Lý cũng dừng lại, nhìn bà cụ gần như van xin: "Bà, bà đừng hại đứa nhỏ này nữa..."
Bà cụ đặt mạnh đồ đang cầm trong tay lên bàn: "Tôi hại gì mà hại! Tôi đến đây... để đưa súp gà cho Du Ánh Tuyết!"
“Súp gà?” Phùng Linh Nhi liếc nhìn bình giữ nhiệt, mỉa mai: “Bà mà tốt như vậy sao? Sẽ không cho thuốc phá thai vào trong đó chứ?
"Cô ... cô cô, sao tuổi còn nhỏ mà nói năng bậy bạ vậy?"
"Hừ! Thà nói bậy còn hơn làm bậy! Đưa canh gà của bà đi đi, Du Ánh Tuyết không uống! Uống vào sợ đứt ruột!"
Bà cụ cả giận nói: "Bây giờ tôi hy vọng cô ta có thể sinh đứa trẻ ra. Sao có thể bỏ thuốc hại cô ta được?"
"Ồ, bây giờ bà đã muốn Du Ánh Tuyết sinh đứa bé rồi sao? Bà nghĩ mình là ai? Lúc không muốn Ánh Tuyết sinh thì tính mọi kế để cô ấy sảy đứa bé, bây giờ bà muốn cô ấy sinh đứa bé thì bắt cô ấy phải sinh cho bà à? Vậy thì xin lỗi, Du Ánh Tuyết đang định để đứa trẻ này ra đi! "
“Sao cơ?”
Bà cụ bàng hoàng, chống nạng bước lại gần.
Phùng Linh Nhi sợ Du Ánh Tuyết bị làm sao, và khi bà ta dừng lại, cô ấy đứng chắn trước mặt Du Ánh Tuyết.
"Sao cơ sao cơ cái gì? Bà già rồi, không nghe thấy tôi nói sao? Tôi nói..." Phùng Linh Nhi cao giọng hơn một chút: "Du Ánh Tuyết không muốn đứa con này nữa! Bà đáng ghét như vậy, bà muốn cô ấy sinh đứa bé, cô ấy càng không muốn sinh cháu cho bà! Hay là bà xin lỗi cô ấy, cầu xin cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ mềm lòng! "
Bà cụ thực sự lo lắng khi nghe thấy vậy.
Lúc này, bà không còn sắc sảo và nhạy bén như xưa, sau khi con trai gặp chuyện, bà cụ suy nghĩ không còn sáng suốt.
Thậm chí không thể phân biệt đúng và sai trong lời nói của Phùng Linh Nhi.
Khi Phùng Linh Nhi nói điều đó, bà ta đã rất nghiêm túc.
Đôi mắt bà ta đỏ bừng vì lo lắng.
Đối diện với Phùng Linh Nhi, bà cụ nói với Du Ánh Tuyết: "Du Ánh Tuyết, cô nhất định phải sinh ra đứa trẻ này... cô phải sinh ra..."
"Tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đây... và, còn nữa, còn con búp bê đó!" Bà già lo lắng nói: "Tôi đã ném con búp bê rồi! Tôi đã sai! Tôi đã mời thầy về hóa giải lời nguyền rồi!"
"Nói đến lời nguyền rủa kia, tôi càng thêm tức giận!" Phùng Linh Nhi lạnh lùng nói: "Không sinh! Không sinh! Nhất định không sinh!"
Vốn chỉ muốn nổi giận với bà già quá đáng này, không ngờ lời nói của Phùng Linh Nhi lại khiến bà cụ thực sự áy náy.
Bà ta lo lắng đi vòng quanh giường, và đột nhiên quỳ xuống với một tiếng “bịch”.
Du Ánh Tuyết giật mình.
Phùng Linh Nhi cũng chết lặng.
Cô ấy không mong đợi điều này xảy ra.
Dù thế nào đi nữa, bà già này cũng là một người đã gần đất xa trời.
Họ không nhận nổi cái quỳ gối của bà cụ.
"Du Ánh Tuyết, đứa bé này là huyết thống cuối cùng và duy nhất của Phong Khang... Phong Khang yêu cô nhiều như vậy, tôi xin cô... hãy sinh ra đứa bé này..."
Bà cụ quỳ xuống van xin, đôi môi già nua run run: "Chỉ cần cô sinh ra đứa trẻ thật khỏe mạnh, cứ coi như để cho chúng tôi được nhìn thấy cháu mình... cô muốn tôi làm gì, tôi cũng đều đồng ý, tôi hứa, tôi hứa…"
Bây giờ, bà ta thực sự không quan tâm nổi đến bất cứ điều gì.
Những hận thù trong quá khứ, tự trọng của chính bà ta, bà ta không quan tâm nổi nữa...
Bà chỉ cần giọt máu cuối cùng của con trai mình.
Du Ánh Tuyết cũng rất khó chịu.
Nhất là hai chữ “duy nhất” và “cuối cùng” của bà cụ như đâm vào tim cô.
Cô nhìn dì Lý với đôi mắt đỏ hoe.
Dì Lý vội vàng đỡ bà cụ dậy: “Bà yên tâm đi, cô Linh Nhi nói dối bà đấy, đứa bé này, cô Ánh Tuyết nhất định sẽ sinh ra, bà đừng lo lắng."
"Có thật không?"
"Thật, bà không cần lo lắng."
Dì Lý đỡ bà cụ ra ngoài. Bà cụ hỏi liên tục và không chắc chắn.
Phùng Linh Nhi nhìn chằm chằm bóng người từ đằng sau, cho đến khi cánh cửa đóng lại, mới hoàn hồn.
"Xin lỗi, bà già này... hình như tinh thần rất không bình thường. Cậu nói xem, bà ấy sắp bị mất trí nhớ à?"
Du Ánh Tuyết không trả lời.
Chỉ nhìn vào món súp gà. Đưa tay ra và ôm nó.
Phùng Linh Nhi cau mày giật lấy: “Cậu thật sự dám uống sao? Không được uống! Ai biết hay không bà ta lại diễn kịch trước mặt cậu, cậu còn chưa đủ khổ sở sao?"
Du Ánh Tuyết thở dài: “Tớ sẽ không uống đâu."
Bất kể là bà cụ giả dối hay là thành tâm hối cải, bây giờ, cô không dám ăn uống tùy tiện.
Đứa bé này...
Cô thực sự không thể để mất đứa con của anh và cô dù chỉ một chút sơ suất.
Anh còn có cơ hội biết được, mấy tháng nữa anh sẽ làm cha rồi không?
Trong hai tháng liên tục, đội trục vớt vẫn không tìm thấy gì.
Kiều Thanh, đã hồi sinh.
Minh Đức tiếp quản Kiều Thanh. Vì có hai cánh tay Lý Thanh và Nghiêm Danh Sơn giúp đỡ, nên mặc dù làm việc vất vả nhưng mọi thứ vẫn diễn ra một cách có trật tự.
Công ty RQ cũng có Trần Quốc An lo lắng mọi việc, nên sau khi niêm yết, công ty phát triển rất ổn định.
Mùa xuân đã qua, hè đã chớm.
Du Ánh Tuyết đang mang thai một đứa trẻ, nhưng vô cùng gầy.
Trần Ngọc Vân gửi rất nhiều sữa bột cho phụ nữ mang thai, cô ấy đã uống nhưng không có tác dụng.
Ai cũng lo lắng, lo lắng cho cô, lo lắng cho đứa trẻ.
May mắn thay, mỗi lần đi khám, em bé trong bụng đều phát triển bình thường.
Bây giờ, cô không khóc nữa.
Sẽ không gọi đến đồn cảnh sát nhiều lần trong ngày để hỏi về tình hình.
Thời gian này, cô hay nằm trong rạp chiếu phim trong nhà, chọn một số bộ phim cũ kinh điển và xem đi xem lại chúng.
Dường như cô không còn cảm xúc, gặp lúc diễn biến sầu muộn cô cũng không bao giờ khóc.
Nhưng khi có tình tiết vui vẻ, cô không còn cười được nữa...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!