Bà chủ nhà biết được của Du Ánh Tuyết và an ủi cô.
“Vâng.” Du Ánh Tuyết gật đầu lại lắc đầu không nghĩ nữa.
Bây giờ, họ chỉ nhìn về phía trước.
Cô đã có một đứa con...
Du Ánh Tuyết cúi đầu sờ lên cái bụng phẳng lì của cô.
Cha đứa trẻ bình thường là một người sắc sảo, nhưng đối với phụ nữ mang thai và trẻ con, anh ấy rõ ràng là thiếu kinh nghiệm!
Anh đã không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở cô những ngày này.
Nhưng, đứa trẻ này cũng rất ngoan.
Sau khi ốm nghén ngày đầu tiên, cơn nghén của cô đã không còn xuất hiện sau đó nữa.
So với lần mang thai đầu tiên, lần này cô đã bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, việc trang trí phòng tân hôn đã được hoàn thành trước bữa tối
Du Ánh Tuyết muốn nấu bữa tối cho mọi người, nhưng Phùng Linh Nhi và Trịnh Thanh Vy đã kéo cô ra ngoài.
"Đừng làm nữa, em đấy, cứ ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi. Hơn nữa, hiện tại đã mang thai rồi."
Phùng Linh Nhi sờ bụng cô "Mùi khói nồng nặc, cậu chịu được nhưng đứa trẻ trong bụng sao chịu được !"
"Hừ, nếu như nôn rồi, lát nữa Phong Khang tìm bọn chị, bọn chị gánh không nổi đâu. Mau ra ngoài đi."
Trịnh Thanh Vy khéo léo chiếm lĩnh căn bếp.
"Anh ấy vẫn không biết chuyện em mang thai! Thường ngày anh ấy trông thông minh, nhưng bây giờ lại rất ngốc." Khi nhắc đến anh, Du Ánh Tuyết cũng mỉm cười.
“Đàn ông là như vậy, gặp những chuyện thế này luôn rất bối rối.” Trịnh Thanh Vy là người đi tới: “Nếu em không nói, đừng mong bọn họ biết.”
"Em sẽ nói với anh ấy sau đám cưới. Thực ra, cũng không lâu nữa ..."
Du Ánh Tuyết nhớ lại lời phàn nàn của anh. Sẽ không tàn nhẫn nếu nói với anh về việc mang thai trong phòng tân hôn chứ?
Nhưng...
Đến lúc đó, dù cô muốn, e rằng anh cũng không dám động vào cô nữa?
Du Ánh Tuyết không thể nhịn cười khi nghĩ đến sự phẫn uất và ngạc nhiên của anh.
“Bà Khang, cậu suy nghĩ cho cảm nhận của một người độc thân như tớ đi, tốt xấu gì cậu cũng đừng ở đây cười ngốc nghếch thế kia.” Phùng Linh Nhi thấy cô cười vui vẻ, thì trợn mắt đẩy cô ra.
Có phải rất kích thích không?
Buổi tối.
Kiều Minh Đức đi rồi.
Trịnh Thanh Vy cũng đã về nhà.
Phùng Linh Nhi ngủ cùng giường với Du Ánh Tuyết, và hai người trò chuyện với nhau.
Kiều Phong Khang gọi điện thoại đến, cả hai trò chuyện một lúc mới cúp máy.
Du Ánh Tuyết quay sang bên và thấy rằng Phùng Linh Nhi đã cuộn tròn trong chăn và ngủ thiếp đi.
Cô kéo chăn bông lên cho cô ấy rồi cũng đi ngủ
Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành, nhưng ...
Đêm nay, Du Ánh Tuyết gặp ác mộng!
Trong mơ, một mảnh xám xịt quấn chặt lấy cô.
Cô cảm thấy không thở được, chán nản, thở hổn hển.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy đau nhói ở ngực.
Đau đớn, giống như bị ai đó dùng một con dao sắc cứa vào sâu, khiến cô đau đến chảy cả máu.
"Phong Khang!"
Hoảng hốt thì thầm, Du Ánh Tuyết chợt tỉnh giấc.
Trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Cô giữ chặt chăn bông, lòng bàn tay cũng lạnh.
Phùng Linh Nhi cũng bị đánh thức, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô: "Ánh Tuyết, cậu không sao chứ?"
“Đánh thức cậu rồi sao?” Du Ánh Tuyết thở gấp mấy lần mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu gặp mơ à?”
“Không sao.” Du Ánh Tuyết lắc đầu nói nhỏ: “ Cậu ngủ tiếp đi.”
Sợ làm phiền cô ấy, cô lại chui vào chăn bông.
Phùng Linh Nhi thật sự ngủ mê man, cũng không biết cô gặp phải ác mộng, cô ấy chỉ nghe thấy cô gọi tên chú ba, liền lẩm bẩm: "Đáng ghét, ban đêm bày trò yêu đương, cố ý kích thích tớ … "
Du Ánh Tuyết cười khổ, không trả lời, chỉ quay ngang, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ tối om.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô lại không buồn ngủ nữa.
Bản thân mình bị sao vậy?
Rõ ràng ngày mai là một ngày trọng đại, ngày họ tổ chức hôn lễ, sao có thể đột nhiên có một giấc mơ như vậy?
Và ...
Giấc mơ này không phải là lần đầu tiên.
Hoảng sợ.
Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra xem, đã hai giờ sáng.
Lúc này, có lẽ anh đã ngủ rồi?
Du Ánh Tuyết ôm chặt chăn bông, như muốn ôm anh, nhưng đêm nay, cô không ngủ nữa.
Ngày hôm sau.
Sau năm giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Trịnh Thanh Vy đến đúng giờ.
Ngay sau đó, chuyên gia trang điểm và đội ngũ đến, Du Ánh Tuyết, người hơi buồn ngủ sau một đêm dài, được Phùng Linh Nhi lôi từ trong chăn ra.
Lúc trang điểm, mí mắt chạm mí, cô buồn ngủ quá. Bà chủ nhà nấu bánh bao gửi vào.
"Viên mãn, viên mãn. Nào, ăn nhiều vào, gặp điềm lành. Tương lai, cháu và anh Khang sẽ luôn viên mãn, bên nhau đến già."
Viên mãn…
Du Ánh Tuyết nhớ tới giấc mộng đêm qua, không dám lơ là, ngoan ngoãn ăn mấy cái bánh bao.
Vợ của chủ nhà gọi Phùng Linh Nhi và Trịnh Thanh Vy đến cùng ăn.