Kiều Phong Khang cầm lấy cà phê do nhân viên giao cho, nhấp một ngụm, liếc nhìn anh ta thăm dò, hỏi: "Gần đây anh có thân với cô ấy không? Du Ánh tuyết nói, lần trước thấy cô ấy ở nhà anh."
"Đừng quanh co, lúc đó ở nhà tôi chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi và cô ấy thậm chí còn không phải bạn bè. Hơn nữa, tôi đã hứa tuyệt đối sẽ không yêu mấy ngôi sao nổi tiếng. Vì vậy, đừng cố ghép tôi với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tự vả miệng mình đâu."
Anh ta cố hết sức làm rõ quan hệ với Tống Ân, giơ hai tay lên cao ngả người ra sau.
Kiều Phong Khang gật đầu rất nhẹ nhàng, không biết anh có tin hay không, chỉ nói: "Nếu là nữ ngôi sao nổi tiếng thì cha anh khó lòng mà chấp nhận. Tuy nhiên, trước khi đưa ra quyết định, anh cứ nghĩ đi."
Lê Tiến Minh không trả lời, anh ta chỉ liếc ngang qua phòng thay đồ, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lập tức quay đi, và lại giống như một kẻ ngốc: "Đừng nói với tôi về việc này nữa. Nói tóm lại tình yêu và hôn nhân không liên quan gì đến tôi hết. "
Kiều Phong Khang cười và không nói gì.
Thực ra, khi chưa gặp đúng người, họ có thể nghĩ rằng tình yêu và hôn nhân không liên quan gì đến họ.
Nhưng một khi gặp rồi, mọi thứ sẽ dần trở nên mất kiểm soát.
Giống như Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên.
Phòng thử đồ phong cách Châu Âu, rộng và sang trọng.
Du Ánh Tuyết đang mặc váy cưới đứng trước gương, và ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Chiếc váy cưới của Michel được thiết kế riêng cho cô ấy không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Phía sau, Tống Ân cũng rất kinh ngạc.
Rất đẹp.
"Nếu cô cứ thế này mà đi ra ngoài, chỉ sợ, chủ tịch Khang sẽ không có cách nào rời mắt khỏi cô."
Tống Ân vừa cười vừa nói, vừa chỉnh lại váy sau lưng cô.
“Thật sao?” Du Ánh Tuyết vô thức tưởng tượng đến việc Kiều Phong Khang sẽ nhìn thấy cô vào lúc này. Chà, trong đám cưới, chắc chắn anh sẽ là người đàn ông tuấn tú nhất.
Đương nhiên, cho dù là khi nào thì trong mắt cô cũng không ai so được với anh.
"Đương nhiên là vậy rồi. Tôi là con gái mà còn phải lòng cô mất rồi đây này." Tống Ân gật đầu.
Qua gương, Du Ánh Tuyết mỉm cười nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, không khỏi thở dài: "Tôi từng xem các phóng sự về cô trên TV. Bây giờ khi nhìn thấy cô, tôi cảm thấy ... cô dường như hoàn toàn khác với những phóng sự đó." . "
“Thật sao?” Tống Ân cười nhẹ, không nói thêm lời nào.
Dường như không có bất kỳ ý định giải thích cái nhãn cuộc sống riêng tư hỗn loạn, đầy mưu mô mà các phương tiện truyền thông gán cho cô ấy.
Tống Ân lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu hạnh phúc, trong lòng không khỏi thở dài ghen tị: "Quả nhiên phụ nữ mặc váy cưới là đẹp nhất ... Đây cũng là ước mơ lớn nhất của tôi."
Cô ấy nói câu cuối cùng rất nhẹ, nhưng Du Ánh Tuyết lại nghe rõ.
Cô nhíu mày: "Vậy thì, tôi chúc cô sớm ngày đạt được ước mơ."
“Tôi?” Tống Ân tự giễu lắc đầu: “Tôi sợ mình không may mắn như cô đâu.”.
“Không đâu. Cô đừng thấy anh Lê Tiến Minh cứ động một cái là treo bà chữ “không kết hôn” đằng cửa miệng. Anh ta ấy à, lần trước tôi nhìn ra rồi, anh ấy rất quan tâm cô, nhưng được cái bướng bỉnh mà thôi.”
“Lê Tiến Minh?” Tống Ân dường như cảm thấy suy nghĩ Du Ánh Tuyết khiến cô ấy khá bất ngờ.
“Hả?” Chẳng lẽ không phải sao?
Du Ánh Tuyết bối rối nhìn cô ấy.
Tống Ân cười lắc đầu: "Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự không phải có quan hệ như cô nghĩ. Hôm nay chúng tôi cùng đến đây, anh ấy chỉ đơn thuần đứng trên lập trường của nhà đầu tư phim mới và bên điện ảnh, tôi đến giúp đỡ, còn về phần anh ấy. ... "
Hơi dừng lại, Tống Ân nhún vai: “Không phải gu của tôi."
Du Ánh Tuyết nhìn Tống Ân.
Tống Ân nói lời này rất thành thật, không hề né tránh.
Giống như
Một khách làng chơi như Lê Tiến Minh cũng có người yêu hay sao.
Khi Du Ánh Tuyết xuất hiện trước mặt Kiều Phong Khang trong bộ váy cưới, anh đã không thể không đứng dậy.
Ánh mắt sâu sắc của người đàn ông vẫn điềm tixnh, nhưng không cách nào che giấu được sự kinh ngạc và hạnh phúc.
Hai người đối mặt nhau.
Ngọt ngào, lên men trong không khí, và dần dần tràn ngập mọi ngóc ngách, khiến người khác có thể cảm thấy cả không khí gần như ngọt ngào.
Lê Tiến Minh phàn nàn.
Hai người này, không quan đến cảm giác của một người độc thân như anh ta được sao?
Bây giờ anh ta hối hận rồi, lẽ ra không nên cũng Tống Ân tới đây.
"Ngôi sao lớn Tống Ân, đã đi được chưa? Nếu chúng ta ở lại, có thể bị tổn thương nội tạng đấy, dù sao chúng ta cũng độc thân mà."