Sau mười phút, xe trở lại cửa tòa án. Nghiêm Danh Sơn bước xuống xe, đứng ở dưới cầu thang nhìn lên, nhưng không nhìn thấy ai nữa?
Kiều Phong Khang nói: "Đi lên nhìn một chút."
Nghiêm Danh Sơn gật đầu, chạy lên vài bước rồi nhanh chóng đi xuống.
"Chủ tịch Khang, tôi không thấy cô Quyên bên trong. Có vẻ như họ đã đi rồi. "
Kiều Phong Khang lại nhìn xung quanh, xác nhận không thấy ai, gật đầu nói: "Trở về đi."
Tô Hoàng Quyên cũng là một người tàn nhẫn.
Nếu đã là người có nhiều thủ đoạn như vậy, thì muốn đuổi những người đòi nợ kia đi cùng không có gì khó.
Kéo theo đôi bàn chân đẫm máu đó, Tô Hoàng Quyên không biết mình đã đi được bao lâu.
Cô ta đau đớn, người đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc sắp ngất đi, cô ta nhìn thấy một bệnh viện trước mặt.
Và sau đó...
Không nhận thức được bất cứ điều gì.
Tỉnh dậy lần nữa, mặt cô ta xanh xao, trên tay vẫn còn đọng nước.
Cô ta tỉnh dậy, lấy tay ấn vào bụng dưới, sờ soạng một cách hoảng loạn.
Nhưng...
Không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Cô ta chỉ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân mình.
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Cô hoảng sợ hét lên, phút sau chà sạch những giọt nước trên tay, không biết sức từ đâu mà ra, rõ ràng là đã mất máu quá nhiều, nhưng cô ta vẫn đứng dậy khỏi giường.
Cô y tá vội vàng từ bên ngoài bước vào.
"Cô, cô không thể tùy tiện xuống giường!"
"Con của tôi đâu?" Tô Hoàng Quyên ôm lấy vai cô y tá, hoảng sợ hỏi: "Con của tôi đâu? Cô đã làm gì con của tôi?"
Thấy cô ta hoảng loạn, nữ y tá cũng rất sợ hãi.
Cô ta bây giờ đầu tóc rối bù, mặt mũi bầm dập và sưng tấy, trông rất kinh khủng.
Trên khuôn mặt hốc hác không còn chút máu, dưới nền bộ y phục màu lam nhạt, cả người tái nhợt như cái xác vô hồn.
"Cô bình tĩnh! Cô đừng xúc động quá!"
"Cô giết con tôi? Phải không?" Tô Hoàng Quyên không bình tĩnh nổi, đột nhiên túm lấy cổ y tá, như thể nữ y tá chính là kẻ giết con mình.
Các y tá khác lao vào, phải cố hết sức mới kéo được cô ta đi.
Tô Hoàng Quyên yếu đến mức tưởng chừng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, lúc này không biết sức lực từ đâu, cô lao ra khỏi phòng bệnh, mất kiểm soát lao thẳng vào thang máy...
Dường như tất cả những người sau lưng cô ta đều là ma quỷ.
Đứa con của cô ta vẫn ...
Vẫn phải ở đó!
Cô ta không thể để họ làm tổn thương con mình! Không đời nào!
Dì Lý đi cùng Du Ánh Tuyết đi siêu âm.
Trong khi chờ đợi kết quả, Dì Lý chạy ra khỏi bệnh viện để mua nước cho Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết ngồi trong phòng VIP một mình chờ kết quả, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Khi Kiều Phong Khang vừa gọi cho cô và nói với cô về kết quả của phiên tòa, cô không dám nói với anh rằng cô đang ở trong bệnh viện.
May mắn thay, kết quả của phiên tòa cũng không đến nỗi nào.
Nếu Kiều Quốc Thiên có biểu hiện tích cực trong tù, thì mấy năm sau là có thể ra tù rồi.
Cô nghĩ…
Mẹ ở dưới đó chắc cũng an tâm phần nào.
"Cô Ánh Tuyết, đã có kết quả siêu âm của cô rồi."
Đang lúc Du Ánh Tuyết miên man suy nghĩ thì cánh cửa mở ra .
"Bác sĩ nói mời cô qua đó."
“Vâng, tôi qua ngay bây giờ.” Du Ánh Tuyết đứng dậy, trong lòng sốt ruột nhưng không giấu nổi háo hức.
Khi cô đến phòng tư vấn, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó. Thấy cô bước vào, bác sĩ cười nói: "Chúc mừng, em bé đã được bảy tuần tuổi, trông rất khỏe mạnh.”
Cầm tờ kết quả siêu âm, Du Ánh Tuyết vui mừng đến mức suýt chút nữa giật nảy mình.
Ra khỏi phòng tư vấn, cô gọi cho dì Lý và bảo dì ấy đợi ở dưới nhà.
Cô bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem mình nên nói với Kiều Phong Khang về việc mình mang thai như thế nào.
Du Ánh Tuyết tưởng tượng về phản ứng của anh khi chờ thang máy.
Ngay sau đó, thang máy mở ra, và cô vui vẻ đi vào.
Nhưng khi bước vào, cô thấy một khuôn mặt nhợt nhạt và đáng sợ với mái tóc rối bù trong đám đông.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết, chăm chăm.
Cả người u ám như chui ra từ dưới mồ, ánh mắt u ám đến mức Du Ánh Tuyết, à không, khiến mọi người trong thang máy cảm thấy ngột ngạt.
Những người đứng cạnh cô ta tránh sang một bên dù cố ý hay vô ý để giữ khoảng cách an toàn.
Du Ánh Tuyết không nhúc nhích mà nghi ngờ nhìn cô ta.
Người này không phải ai khác mà chính là Tô Hoàng Quyên.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Hơn nữa…
Tại sao trông cô ta lại bầm dập thê thảm thế kia?
Khi Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ, bóng dáng đó đột nhiên tiến lại gần. Đôi mắt u ám quét qua khuôn mặt Du Ánh Tuyết, rồi nhìn vào kết quả siêu âm mà cô đang cầm trên tay.
"Cái này là cái gì?" Cô ta hỏi.
Giọng nói lạnh như băng.
Đôi mắt sắc lạnh như thể sắp chọc thủng Du Ánh Tuyết.
"Kết quả siêu âm của tôi."
Du Ánh Tuyết cũng không giấu giếm.
Tô Hoàng Quyên đoán, đây là khoa sản, Du Ánh Tuyết xuất hiện ở đây, còn có thể làm gì khác nữa?
“Cô… có thai?” Cô ta nghiến răng hỏi, đôi môi trắng bệch có chút run rẩy.
Du Ánh Tuyết không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn cô ta rất lâu nhưng không trả lời.
Cô giật lấy tờ kết quả siêu âm từ tay Du Ánh Tuyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!