“Cô có sợ không?"
Lý Thanh gật đầu không che giấu.
Tuy nhiên, thay vì sợ hãi thì đúng hơn là thất vọng.
“Cũng may, mọi chuyện chỉ là được sắp xếp. Chúng ta đã bị bọn họ lừa rồi.” Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn, cố ý nghịch ngợm: “Việc như thế này, cô nhất định không được bỏ qua dễ dàng, diễn xuất của bọn họ nên nhận được giải Oscar rồi, hại chúng ta lo lắng chết đi được. Đúng là quá xấu xa!”
Lý Thanh cũng khá bất bình về việc này.
Du Ánh Tuyết nói như vậy, cô ta cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng vẫn phải nổi trận lôi đình một lần, để lần sau bọn họ không dám làm chúng ta lo lắng như vậy."
Sau đó, họ nhìn nhau, và rồi họ cười vui vẻ ra hiệu ngầm hiểu.
Trong văn phòng này, những gì đã từng bị đè nén cho đến bây giờ, chỉ còn lại tiếng cười và sự vui vẻ.
Kiều Phong Khang đẩy cửa đi vào, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hai người phụ nữ, khóe môi không khỏi cong lên.
Đứng ở cửa, chốc chốc lại nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ.
Cho đến khi Lý Thanh thấy anh, anh vội vàng nghiêm nghị, Lý Thanh từ tốn đứng lên: “Chủ tịch Khang.”
Sau đó Du Ánh Tuyết mới nhìn thấy anh.
“Em đang nói gì vậy?” Anh hỏi, rồi đi đến gần.
“Tôi và cô Ánh Tuyết chỉ nói chuyện phiếm thôi.” Lý Thanh đứng thẳng người, lặng lẽ vén vạt váy.
Trước mặt ông chủ cần phải duy trì hình ảnh chuyên nghiệp: "Vậy thì anh Khang ...tôi xin phép ra ngoài trước."
Lý Thanh khôn ngoan để lại thế giới của hai người cho họ.
"Thôi, nói tiếp đi."
Kiều Phong Khang vẫy vẫy tay, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Du Ánh Tuyết.
"Cuộc họp kết thúc rồi à?"
"Không. Nghỉ giữa chừng. Sao em lại đến đây?"
“Biết chắc anh chưa ăn tối, cho nên em đưa cơm đến cho anh.” Du Ánh Tuyết vỗ vỗ hộp cơm: “Đều là những món anh thích.”
Kiều Phong Khang nâng cằm Du Ánh Tuyết và hôn lên môi cô.
"Chú ba."
Hai người chưa kịp làm gì thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Kiều Minh Đức đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc lúc này, nhẹ giọng “à” một tiếng, nhưng không đi ra ngoài mà đứng nhìn chằm chằm ở đó.
Du Ánh Tuyết đỏ mặt, đẩy Kiều Phong Khang trong khi nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Đức .
Một việc tốt bị cắt ngang, Kiều Phong Khang không vui.
“Đi vào mà không biết gõ cửa à, học ở đâu ra thế?"
Kiều Minh Đức gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
Theo lí mà nói, người biết suy nghĩ sẽ không quay lại đây lần nữa. Tuy nhiên, kết quả là...
Khi Kiều Phong Khang muốn hôn Du Ánh Tuyết một lần nữa, cửa lại bị gõ.
"Chú ba, cháu gõ cửa rồi, cháu muốn vào phòng."
Kiều Phong Khang cảm thấy đứa cháu của mình chắc chắn là cố ý. Anh ngồi thẳng dậy và nói: "Mời vào."
Kiều Minh Đức bước vào với một nụ cười híp mắt.
“Có chuyện gì à?” Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái: “Tốt nhất nên là chuyện rất quan trọng.”
"Rất, rất quan trọng." Kiều Minh Đức nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào hộp cơm trên bàn cà phê: “Cháu đói bụng. Cháu vừa thấy Du Ánh Tuyết bưng hộp cơm tới, cho nên..."
Không nói nên lời.
Du Ánh Tuyết trợn mắt nói: "Đúng là đồ ăn! Nhưng mà, coi như anh có vận may. Em biết chắc hẳn anh vẫn còn ở đây, nên cũng mang cho anh một phần."
Cô vừa nói vừa mở hộp cơm rồi lấy hai phần cơm ra.
Kiều Minh Đức đói thật rồi, anh ta ngồi trên sô pha đối diện hai người, vừa bắt đầu đã ăn như hổ đói, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra: "Anh Đức, ăn chậm thôi, đã bao lâu rồi không ăn nổi một bữa đàng hoàng rồi?"
Vừa nói cô vừa đứng dậy đi rót cho anh ta một cốc nước.
“Không phải đều tại chú ba sao, chú ấy nhất định giao cho anh gánh nặng như vậy, đừng nói đến ăn, bây giờ anh muốn ngủ trọn một giấc cũng chẳng được.” Anh ta nói rồi chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, tỏ ra ấm ức rồi nói quá lên: “Em xem xem, có phải quầng thâm rất to và đen không, có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh không?"
Du Ánh Tuyết vẫn đứng dậy nghiêng người giúp anh ta xem.
Sau đó cô gật đầu: “Ừ. Vừa to vừa đen thật. Nhưng mà, anh có nền tảng tốt, đừng lo lắng, anh vẫn đẹp trai, và không có vấn đề gì nếu đi săn gái."
Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào khuôn mặt điển trai của Kiều Minh Đức hai lần một cách thoải mái.
Kết quả là có người đột nhiên buồn bực.
“Được, được rồi, cháu trở về phòng làm việc của mình ăn cơm đi!” Kiều Phong Khang vẫy tay đuổi Kiều Minh Đức đi.
"Năm phút, cho cháu năm phút nữa. Văn phòng của cháu ở tầng dưới, cứ thế này mà đi xuống thì thật khó coi."
Kiều Minh Đức ở lại.
Không có ý nghĩa gì khi ăn một mình trong văn phòng, vừa vắng vẻ, vừa đối mặt với rất nhiều tài liệu khiến anh ta đau đầu.
Thật tuyệt khi được ở đây, cùng Du Ánh Tuyết trò chuyện.