Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Bò vào góc.

Kiều Phong Khang giữ mắt cá chân của cô và kéo cô qua.

"Em vừa mới nói cái gì, lặp lại cho anh!"

Anh lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, từng lời nói đều là uy hiếp, đặc biệt là ánh mắt sắc bén khiến cô sợ hãi.

"Em... em quên mất."

Cô thực sự khó xử!

Rõ ràng anh là người sai, tại sao bây giờ cô lại cắn rứt lương tâm như vậy?

"Quên nhanh vậy à? Có phải không có bài học nào nên trí nhớ không tốt không?"

Anh nghiêng người và kìm cô dưới anh.

Lông mi Du Ánh Tuyết run lên.

Cô còn sợ hơn cảnh lần trước mình bị anh ta đánh đòn.

 Nhưng...

Nghĩ đi nghĩ lại, lẽ ra chính mình bây giờ mới là người đáng tức giận chứ? Cô lại bị anh dắt mũi một cách ngu ngốc!

Hai mắt tròn xoe trừng anh, cô nói rất khí thế: "Anh lại muốn đánh em sao? Anh đánh đi! Anh đánh đi! Dù sao anh cũng không thương em, coi em là đồ ngốc, em cứ tức giận đấy. Em không muốn quan tâm đến anh nữa!"

Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi chùng xuống.

Lòng bàn tay to, nâng lên.

Du Ánh Tuyết nheo mắt, và theo bản năng, lấy tay che phần hông trần của mình.

Kiều Phong Khang thấy dở khóc dở cười.

Giây phút tiếp theo, anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Thực xin lỗi, Ánh Tuyết. Đây là lỗi của anh, nhưng anh hứa với em rằng sẽ không bao giờ có lần nữa. Vì vậy ... "

"Đừng giận anh nữa, nhé?"

Du Ánh Tuyết lẳng lặng nhìn anh, hơi thở khó nhọc vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Anh cười nhạt. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, dùng sức tát vào mặt mình: "Nếu em thật sự không yên tâm, em có thể đánh anh mắng anh. Nhưng... Đừng bao giờ nói lại hai chữ đó!"

"Ly hôn", anh thậm chí còn không dám nhắc đến.

Vì vậy, khi cô nói ra hai chữ này, anh thực sự tức giận.

Trước khi tay cô thực sự rơi xuống mặt anh, Du Ánh Tuyết vội vàng thu tay lại và giấu sau lưng.

Kiều Phong Khang cười: "Không nỡ à?"

Du Ánh Tuyết gừ một tiếng.

Cô cắn môi: "Không! Em giữa lại, sau này nếu như anh lại khiến em buồn bực, em nhất định sẽ dạy cho anh một bài học."

Khi cô đang nói chuyện, cô khịt mũi ấm ức.

Chà, những ngày này thật khó khăn. Cô thực sự nên nổi giận với anh, xả giận rồi sẽ thoải mái hơn.

Nhưng...

Sao cô nỡ chứ?

Bây giờ nhà họ Kiều đang rối ren, anh đang bận đối phó với Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên, sao cô có thể ngây thơ như vậy?

Kiều Phong Khang mỉm cười.

Anh ôm cô vào lòng: "Được rồi. Nếu lần sau anh lại làm em buồn nữa, thì em muốn dạy gì anh cũng được. Tuy nhiên hôm nay là lần đầu tiên hai chữ đó, nhưng nhất định là lần cuối cùng. Đừng để anh nghe thêm lần nữa, dù chỉ đùa cũng không được phép! "

Càng về cuối , giọng điệu của anh càng trở nên nghiêm túc.

Bản thân Du Ánh Tuyết cảm thấy lẽ ra cô không nên nói hai lời đó, và cô hối hận đến chết.

"... Em không cố ý, em chỉ muốn chọc giận anh, thật sự không muốn xa cách anh ... Không, dù sao em cũng không muốn xa cách anh ..." Du Ánh Tuyết quỳ xuống giường ôm lại anh.

Mũi của cô cay xè: "Mấy ngày nay, em thật sự sợ muốn chết... Nếu anh thật sự ngồi tù, em có thể thật sự phải đi gặp bác sĩ Lăng Ái Xuyên rồi..."

  "Anh xin lỗi ……"

Kiều Phong Khang ôm chặt Du Ánh Tuyết với vẻ đau khổ và áy náy. Anh ôm rất mạnh như muốn cả người cô đi vào bên trong anh.

Anh thì thầm lặp đi lặp lại: "Xin lỗi, Ánh Tuyết ... tha thứ cho anh ..."

Du Ánh Tuyết nghẹn ngào cúi người hôn anh.

Anh đã về rồi.

Không có chuyện gì xảy ra.

Điều này đã làm cho Du Ánh Tuyết thấy biết ơn lắm rồi. Còn đâu sức lực để thực sự nổi giận với anh?

Hai đôi môi chạm vào nhau, Kiều Phong Khang thở hổn hển, quay lưng lại, đè cô dưới thân.

Đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương bao la dâng trào những cơn sóng dữ dội.

Du Ánh Tuyết mờ mắt, nhưng cô chỉ kịp giữ lấy một chút lí trí khi tay anh chạm vào cơ thể cô

"Nếu... anh cho em một đưa con... em sẽ tha thứ cho anh..."

Hơi thở như hoa lan, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào, ánh mắt càng giống như lưu luyến không rời, khiến anh suýt nữa không nhịn được.

Anh liếm môi cười.

Đôi mắt quyến rũ, hơi xấu xa.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh. Từ hôm nay, anh sẽ nghe lời em và cố gắng hơn nữa, đề cao số lượng và chất lượng. Điều này có thỏa đáng không?"

Du Ánh Tuyết xấu hổ.

Cô chỉ nói rằng sẽ không cho anh đeo bao cao su, không phải là anh nên chăm chỉ về số lượng như vậy! Bây giờ, cô giống như là người phụ nữ khiêu dâm khát khao tìm kiếm khoái cảm vậy! 

Hơn nữa…

Hai người bọn họ đêm nào cũng ở bên nhau, về số lượng cô đã không đếm nổi rồi, nếu giờ còn nâng cao nữa thì chắc cô ngày nào cũng không phải ra khỏi giường mất.

Du Ánh Tuyết có chút hối hận, cô không nên đưa ra yêu cầu như vậy.

Lúc này, ở bên kia.

“Anh nói gì?”

Tô Hoàng Quyên nhìn chằm chằm vào luật sư với sự hoài nghi.

"Chứng cứ phạm tội của ông Thiên, Nghiêm Danh Sơn và La Chí Thành đã thu thập được 80%. Vẫn còn sót lại một số hóa đơn, và họ vẫn chưa tìm ra."

Tô Hoàng Quyên giật mình, và nhéo ngón tay vào da thịt: "Nghiêm Danh Sơn! La Chí Thành! Họ ... Họ thực sự phản bội Quốc Thiên?"

"Thực ra, sự phản bội trước đây của Nghiêm Danh Sơn đối với ông Kiều Phong Khang có lẽ là có tính toán. Các bằng chứng mà anh ta đưa cho ông Kiều Quốc Thiên về ông Kiều Phong Khang đều là giả mạo sau khi điều tra. Hiện sau khi điều tra cũng phát hiện ra rằng ông Kiều Phong Khang không biển thủ công quỹ. Mặc dù người đại diện theo pháp luật của công ty RQ là Kiều Phong Khang nhưng trên thực tế công ty này không có quan hệ trực tiếp với Kiều Thanh."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!