Xe dừng lại, Du Ánh Tuyết gần như nhanh chóng đẩy cửa lao ra khỏi xe.
Đúng!
Cô đã bị lừa!
Anh gài bẫy Kiều Quốc Thiên, nhưng thực tế là anh đã gài bẫy cô trong đó.
Tôi đã lo lắng cho anh trong khoảng thời gian này. Cả đêm cô không ngủ được rốt cuộc là vì ai? Thật là ngu ngốc!
Nhìn thấy cô gái nhỏ tức giận trở về biệt thự, Kiều Phong Khang cũng nhanh chóng xuống xe.
"Cậu về trước đi, ngày mai gặp lại ở công ty."
Kiều Phong Khang nói với Nghiêm Danh Sơn. Nhưng lòng anh rất khó chịu.
“Vâng.” Nghiêm Danh Sơn đóng cửa lại, nhìn về phía biệt thự, cửa biệt thự đóng sầm lại.
“Có vẻ như bà chủ đang tức giận. Chủ tịch cần kiên nhẫn giải thích với cô ấy rồi.”
Kiều Phong Khang cười gượng.
Nhíu mày.
Không nói gì, đi vào.
Bước thật vội vài bước, sau đó lao vào nhà.
Anh nhìn xung quanh.
Cô đâu còn dưới nhà nữa?
"Thưa cậu, cậu đã về."
Cô giúp việc xách dép ra cửa.
Kiều Phong Khang thản nhiên đi vào, hỏi: "Du Ánh Tuyết đâu?"
"Mợ chủ vừa đi vào đã chạy lên lầu, tựa hồ rất tức giận. Chúng tôi không dám hỏi thêm."
"Phòng nào?"
"Trong phòng ngủ của cậu."
Kiều Phong Khang nhếch môi và nhanh chóng đi lên cầu thang.
Anh tưởng rằng cô sẽ khóa cửa phòng ngủ, đã sẵn sàng bảo người hầu tìm chìa khóa. Tuy nhiên, bất ngờ, với một cú vặn nhẹ, cánh cửa đã bật mở.
Kết quả là cô ấy không có trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, đèn sáng.
Có vẻ như cô đang trốn trong phòng tắm!
Kiều Phong Khang sợ cô khóc bên trong nên bước nhanh tới.
Lúc này không còn suôn sẻ như trước, cửa thật sự bị khóa.
"Ánh Tuyết, mở cửa ra!"
Anh gõ cửa.
"Em không muốn! Em không muốn nói chuyện với anh bây giờ! Anh đáng ghét!" Giọng sụt sịt của Du Ánh Tuyết vọng ra từ phòng tắm.
"Bên trong không có lò sưởi, lại còn không mặc quần áo bông, sẽ bị cảm lạnh. Có điều gì thì ra ngoài nói chuyện với anh."
"Em không muốn nói chuyện với anh về bất cứ điều gì hết! Anh là đồ dối trá! Em không muốn tin anh nữa! Cho dù em bị cảm, cũng đừng quan tâm đến em!" Du Ánh Tuyết cố ý hét lên
Kiều Phong Khang vuốt trán, đầu anh râm ran.
Cô gái nhỏ này phản ứng như vậy, anh đã đoán ra từ rất lâu rồi.
"Ánh Tuyết, tin anh đi, anh cũng muốn thổ lộ những chuyện này với em, nói rõ ràng với em, không để em lo lắng. Tuy nhiên, chuyện này không phải việc của riêng anh, nó liên quan đến cả nhà họ Kiều, liên quan đến rất nhiều người nên anh không dám lơ là. Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên đã có thể đạt được bước này và có thể mua đứt rất nhiều cổ đông lớn của Kiều Thanh. Thật không dễ dàng chút nào. Nếu anh nói trước với em tất cả những điều này, khuôn mặt nhỏ bé, ngây thơ của em sẽ nói hết với họ sự thật. Vì vậy, anh không còn cách nào khác."
Kiều Phong Khang giải thích.
"Anh xin lỗi, Ánh Tuyết. Anh là chồng của em, nhưng anh cũng là lãnh đạo của Kiều Thanh. Vào thời điểm sinh tử của tập đoàn, anh phải đảm bảo rằng tập đoàn của chúng ta được an toàn."
Anh không còn trẻ nữa.
Đầu óc chín chắn và cách làm việc ổn định khiến anh phải cân nhắc giữa lãi và lỗ một cách khắt khe.
Đảm bảo an toàn cho Kiều Thanh cũng là trách nhiệm của anh.
Bên trong im lặng.
Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghĩ, Ánh Tuyết của anh nên hiểu anh.
Nhưng...
Không ngờ ngay sau đó, giọng nói tức giận của cô lại phát ra từ phòng tắm.
"Anh nói dối em, em không muốn gả cho anh nữa, em hối hận."
Kiều Phong Khang nhướng mày và tim đập nhanh hơn.
“Em nói gì?"
Anh nghiến răng, giọng nói lạnh lùng đến kinh ngạc.
Bên trong, Du Ánh Tuyết nói: “Anh dữ dằn với em đi, cứ dừ dằn với em nữa đi, em… em sẽ ly hôn với anh!
Lời nói vừa dứt.
Có một tiếng động lớn, và cửa phòng tắm bị đóng sầm lại.
Nằm trong bồn tắm, Du Ánh Tuyết đang ngâm mình trong bồn tắm, ngẩn người.
Bàng hoàng ngồi dậy khỏi bồn tắm.
Nhìn thấy sự tức giận của người đàn ông kia, như muốn dạy dỗ cô, cô sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!