Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Rốt cuộc, không có màn dạo đầu nào, cơ thể của anh ta đi vào cơ thể cô ta.

Cô ta hơi né đi, nghiến răng: "... Bao cao su! Tôi không muốn nói với anh về quyền nuôi con khi ly hôn!"

Kiều Quốc Thiên khịt mũi: "Nếu thật sự có, thì cô có định làm vợ của chủ tịch Kiều Thanh cả đời không!"

Cả đời...

Lúc này, khi Kiều Quốc Thiên nói ra hai từ này, trái tim của Tô Hoàng Quyên thực sự đang đập mạnh hơn.

Sau khi định thần lại, cô ta muốn hỏi Kiều Quốc Thiên, chuyện cô ta bị lộ ra ảnh và video bốn năm trước… Anh ta thực sự không để tâm sao?

Thực sự đã dám nhắc đến hai chữ "cả đời" với cô ta.

Nhưng...

Sau khi bình tĩnh lại, cô ta không hỏi nữa.

Không cần thiết phải sỉ nhục bản thân.

Cô ta quen Kiều Quốc Thiên cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

Tính cách anh ta như thế nào, con người anh ta thế nào, cô ta biết rất rõ.

Cô ta và anh ta bây giờ, chẳng qua là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi!

Khi đang còn lợi ích, thì lời nào mà không nói được?

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, anh ta cũng sẽ nói vậy.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô ta lạnh lùng hơn. Không biết sức mạnh từ đâu mà ra, cô ta đẩy Kiều Quốc Thiên đang ở trên người mình ra.

"Mang bao cao su! Không đeo thì đừng làm chuyện đó!"

"Đàn bà, cô đúng là cần một bài học!"

Kiều Quốc Thiên nóng lòng muốn đè Tô Hoàng Quyên xuống giường một lần nữa. Tuy nhiên, ngay khi đang định làm việc đó thì có người gõ cửa.

"Anh Thiên, bà cụ Kiều đến rồi! Bà ấy nói mời anh xuống lầu."

Kiều Quốc Thiên cau mày.

"Tại sao bà ta lại tới vào lúc này?"

"Chắc là vì Kiều Phong Khang."

Giọng Kiều Quốc Thiên cất lên vọng ra chỗ người giúp việc đứng: "Đưa bà ta đi đi và nói rằng tôi đang ngủ."

“Không cần!” Tô Hoàng Quyên trả lời: “Nói cho bà ta biết, chúng tôi sẽ xuống ngay bây giờ.”

Vừa nói, cô ta vừa lật người xuống giường, lấy áo khoác khoác lên vai :"Nếu không muốn gặp, anh ngủ trước đi, tôi sẽ xuống một mình."

Lê Tiến Minh  đưa Du Ánh Tuyết về được nửa đường thì có cuộc gọi đến.

Cuộc gọi rất ngắn. Bên kia chỉ nói một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau khi nghe cuộc gọi, Du Ánh Tuyết nói với Lê Tiến Minh: "Phiền anh đưa tôi đi nơi khác được không?"

"Ở đâu?"

"Bà cụ Kiều vừa gọi cho tôi và bảo tôi đến chỗ của Kiều Quốc Thiên. Bà ấy đang đợi tôi ở đó."

Lê Tiến Minh nhíu mày: “Bầ ấy lại định làm cái gì vậy?"

"Bà ấy nói, nếu tôi muốn giúp Phong Khang, thì tôi phải qua đó một chuyện."

"Vớ vẩn. Đó là ổ rắn, ổ chuột, không có người tử tế nào cả."

"Đến xem một chút đi."

Lê Tiến Minh gật đầu: "Không sao. Còn phải xem bọn họ giở trò gì."

Khi Du Ánh Tuyết đến nhà Kiều Quốc Thiên, đèn pha lê đã bật sáng trưng trong tiền sảnh.

Tô Hoàng Quyên ngồi vào ghế, bà già ngồi sang một bên cầm cây gậy, mặc dù bà đến can ngăn nhưng khí thế vẫn không suy giảm. Phía sau bà là người hầu đi theo bà, gì Trần.

Trong cả đại sảnh, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

Du Ánh Tuyết xuất hiện, Tô Hoàng Quyên và bà già nhìn cô.

"Du Ánh Tuyết, cô quỳ xuống!"

Khi cô vừa bước vào, bà già lên tiếng đột ngột.

Du Ánh Tuyết chỉ nghĩ rằng lời nói của bà cụ thật nực cười: "Tại sao tôi phải quỳ?"

Chính Tô Hoàng Quyên là người trả lời lại cô.

Cô ta chỉnh lại quần áo ngủ, nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết từ trên xuống: "Du Ánh Tuyết, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi có thể cho Kiều Phong Khang một con đường sống."

Du Ánh Tuyết cau mày.

Tô Hoàng Quyên lạnh lùng, kiêu ngạo gật đầu, tự đắc nói: "Cô quỳ trước mặt tôi, tôi có thể suy nghĩ lại!"

Du Ánh Tuyết đột nhiên rõ ràng

Bà lão gọi mình đến đây lúc đã muộn như vậy là vì chuyện này, cô tức giận thật lâu không nói nên lời.

Thật là vô lý và nực cười!

Làm sao lại có một bà già xấu tính như vậy?

“Tôi sẽ không bao giờ quỳ gối trước một người phụ nữ hại chú ba để cầu xin lòng thương xót!” Du Ánh Tuyết cứng đầu, giọng điệu lạnh lùng, không khiêm tốn cũng không hống hách: “Nếu hôm nay tôi chịu ấm ức ở đây, vậy thì ngày nào đó chú ba ra ngoài, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà yêu anh ấy nữa, cũng không xứng yêu anh ấy!"

Đương nhiên…

Tô Hoàng Quyên và bà cụ không ngờ Du Ánh Tuyết lại trả lời như thế này.

 Sắc mặt bà cụ Kiều thay đổi, đột nhiên đứng dậy, nghiêm khắc mắng: "Cô như thế mà gọi là yêu Phong Khang? Đầu gối cô có vàng hay sao mà đến quỳ cũng không quỳ được?"

“Đúng vậy, đây là tình yêu của tôi dành cho anh ấy!” Du Ánh Tuyết lớn tiếng đáp.

Lúc này, cô thất vọng với bà lão đến mức không nhịn nổi nữa.

Cô lạnh lùng đáp lại anh mắt của bà lão: "Tôi là người phụ nữ của anh ấy, cho dù hiện tại anh ấy ở nơi nào, thì tôi cũng phải thay anh ấy giữ lấy lòng tự trọng! Nếu bà đã chấp nhận đến đây, còn cầu xin sự thương xót của họ, vậy thì tại sao bà không quỳ?"

Lời nói của Du Ánh Tuyết như kim châm.

Khuôn mặt bà lão nhăn lại vì tức giận.

Bà ta bực tức chỉ tay về phía Du Ánh Tuyết, ngón tay run lên vì tức giận: "Cô ... cô miệng lưỡi sắc bén lắm nhỉ! Cô chờ đó cho tôi, một ngày nào đó Phong Khang  ra ngoài rồi, tôi nhất định sẽ không để hai người yên ổn cùng nhau đâu! Du Ánh Tuyết, cô thực sự muốn làm con dâu nhà họ Kiều ư, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới!”

Du Ánh Tuyết cười nhạt.

"E rằng không được như bà muốn! Nếu Phong Khang thật sự có thể ra ngoài, ngay ngày đầu tiên tôi sẽ đưa anh ấy đến ủy ban! Tôi không chỉ cưới anh ấy mà còn có vài đứa con với anh ấy!"

"Tôi nghĩ Du Ánh Tuyết nói đúng đấy!"

Bà cụ muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên từ nhà, và đột nhiên cắt đứt cuộc trò chuyện của họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!