Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!
“Đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi.” Kiều Phong Khang nghiêng người ôm cô vào lòng: “Anh ở đây. Đừng lo lắng.”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi cô.
Du Ánh Tuyết dần dần bình tĩnh lại.
Đúng. Còn anh ở đây mà.
Chỉ cần anh ở đó, không có gì là khủng khiếp nữa? Hơn nữa, đêm qua họ vừa nói rằng sẽ không bao giờ lãng phí thời gian bên nhau nữa, và sẽ không bao giờ xa cách nữa...
Hai người ở trên giường một lúc, đến 9 giờ mới chịu dậy khỏi giường.
"Trước tiên tắm rửa sạch sẽ đã, buổi trưa anh đưa em đi ăn cơm."
"Đi đâu vậy?"
Du Ánh Tuyết chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, vừa tò mò hỏi.
Kiều Phong Khang cạo râu ở bên cạnh, đáp: "Mùng một Tết, anh phải đi chúc Tết. Hôm nay mọi người đều tới nhà họ Lê."
"Nhà họ Lê? Là nhà của Lê Tiến Minh?"
"Ừ."
"Đó là ..." Du Ánh Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hình như là người hơi đào hoa đó à."
Kiều Phong Khang mỉm cười: "Thật hiếm thấy em bắt nhịp nhanh như vậy, nhưng mà không phải là hình như, mà là thật."
"Em nhớ em đã đọc bài phỏng vấn của anh ta trên một tạp chí. Hình như anh ta nói rằng, cả đời này anh ta không có kế hoạch kết hôn. Hơn nữa, nếu tìm bạn gái thì phải tìm một người trẻ, từ 18 đến 22 tuổi. Đúng rồi, anh ta còn nói tuyệt đối không yêu đương với các ngôi sao nữ."
"Những chuyện này mà em cũng biết à?"
"Anh ta đúng là đồ tồi tệ! Chẳng lẽ bốn mươi tuổi rồi mà còn tìm một cô gái 22 tuổi để yêu sao?" Du Ánh Tuyết thực sự không thể đồng tình với quan điểm về tình yêu của anh ta.
"Ừ. Theo như lời của anh ta thì, không muốn làm lỡ tuổi kết hôn của con gái. Nếu một cô gái 28 tuổi yêu anh ta, nhưng cuối cùng lại không kết hôn, vậy thì anh ta thấy rất có lỗi. Thế nên, anh ta làm thế là vì nghĩ cho người khác."
"Vậy anh ta đã nói như thế này rồi, còn có cô gái nào muốn yêu anh ta không?"
"Tại sao không? Nhiều không kể xiết."
Du Ánh Tuyết thấy cũng đúng. Xuất thân, gia đình của bốn người bọn họ đều không cần phải nói nhiều nữa rồi. Về ngoại hình, chắc chắn đủ để các cô gái nối tiếp nhau tìm đến.
Hơn nữa...
Tuổi tác cũng không phải là vấn đề!
Chẳng phải cô và người đàn ông bên cạnh cũng cách nhau rất nhiều tuổi sao?
Du Ánh Tuyết liếc nhìn anh ta đang cạo râu qua gương. Như thể anh có thể cảm nhận được điều đó, ánh mắt anh cũng nhìn cô từ trong gương.
Hai ánh mắt chạm nhau, anh cười: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
Cô lắc đầu và đánh răng.
Cô không nhìn gì cả, chỉ cảm thấy khi nhìn anh như thế này, cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Du Ánh Tuyết hoàn toàn quên cơn ác mộng đêm qua. Nếu có thể tiếp tục như thế này thì cuộc sống sẽ rất đẹp.
Vì có anh - người đàn ông tên Kiều Phong Khang này, cuộc sống của Du Ánh Tuyết đã trở nên trọn vẹn.
Hai người họ đến nhà họ Lê khi chưa đầy mười giờ. Họ đến sớm nhất, cả Hồ Minh Tuấn và Thẩm Tư Trạch đều chưa đến.
Kiều Phong Khang đưa món quà cho Du Ánh Tuyết, và để Du Ánh Tuyết tặng nó cho ông cụ Lê.
“Khách sáo quá, năm nào cũng mang nhiều quà thế này.” Ông cụ Lê thở dài.
“Nên như vậy mà ạ.” Kiều Phong Khang gật đầu một cái.
Ông cụ Lê đưa mắt nhìn về phía Du Ánh Tuyết rồi ngước lên: "Nghe Tiến Minh nói, bây giờ cậu có bạn gái rồi, nhưng cô bé này?"
Du Ánh Tuyết cúi đầu chào như một đứa trẻ lễ phép.
Kiều Phong Khang ôm lấy vai cô và giới thiệu: "Chắc chắn bây giờ đã là vị hôn thê của cháu rồi. Một thời gian nữa chúng cháu sẽ kết hôn. Lúc đó, cháu hy vọng bác có thể tham dự."
Khi Du Ánh Tuyết được giới thiệu, Kiều Phong Khang đã nhìn cô với sự dịu dàng vô hạn.
"Kết hôn là tốt rồi. Nói ra thì mấy đứa cũng không còn trẻ nữa mà chưa kết hôn. Tiến Minh thì hay rồi. Đến một cô bạn gái nghiêm túc còn không có. Sau này cháu phải giúp bác. Nó còn bảo gì mà mãi mãi không kết hôn. Để bác xem nó cứ mở miệng nói sau này không kết hôn rồi sau này sẽ có người trị được nó cho nó biết tay! "
Ông cụ thở dài.
Đối với vấn đề riêng tư này, Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết cũng không thể can dự được. Cuộc sống riêng tư của mỗi người chỉ có họ là hiểu rõ nhất.
Sau đó, Kiều Phong Khang và ông cụ Lê bắt đầu nói về kinh doanh.
Du Ánh Tuyết thấy nhàm chán, và một số vấn đề kinh doanh có thể được coi là bí mật. Mặc dù Kiều Phong Khang không coi cô là người ngoài nhưng cô vẫn ngoan ngoãn rời khỏi đó và ngắm cảnh khu vườn của gia đình họ Lê để tránh ông cụ Lê thấy không được tự nhiên.
Cô nghe Phong Khang nói rằng ngôi nhà này của gia đình Lê được thiết kế bởi một nhà thiết kế sân vườn nổi tiếng và đã mất 8 năm để thiết kế và xây dựng nó.
Mỗi nơi đều khéo léo, và mỗi viên gạch đều tinh tế.
Có thể thấy, ông cụ Lê là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.