Đối với cha mẹ cô, có lẽ anh luôn cảm thấy có lỗi ...
Rốt cuộc, cha cô chết vì ...
Du Ánh Tuyết thở dài.
Ngồi trong xe và nhìn anh thật sâu. Cha, cha còn trách cô không?
"Được rồi, Ánh Tuyết, đừng ngây ra đó nữa, đi xuống thôi."
Giọng anh từ ngoài xe vọng vào.
Du Ánh Tuyết định thần lại và xuống xe.
Vừa rồi đang được sưởi ấm, hiện tại gió lạnh thổi vào, cho dù là mặc áo khoác bông to cũng khiến cô rùng mình.
Khoảnh khăc tiêp theo...
Một chiếc áo gió được choàng qua vai cô.
Cô nhìn nghiêng. Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
“Em không lạnh, anh mau mặc vào đi.” Du Ánh Tuyết đưa lại áo cho anh. Không chỉ có mình anh thương cô, cô cũng rất thương anh, sợ rằng anh sẽ bị cảm lạnh.
“Đừng cởi ra, khoác kín vào.” Anh nắm tay cô, ra lệnh.
"Nhưng..."
Du Ánh Tuyết lo lắng nhìn anh.
Kiều Phong Khang vỗ đầu cô: "Anh là người đàn ông của em, ngoan ngoãn, ăn vào đi!"
Cô cười.
“Em biết rồi.” Cô giả vờ than thở nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Đã không đẩy ra nữa, mà cẩn thận mặc vào.
“Vậy thì em hãy ngoan ngoãn làm một cô gái nhỏ đi.” Kiều Phong Khang dẫn cô đi về phía sau.
Du Ánh Tuyết nhìn quanh và nói với vẻ tiếc nuối: "Tiếc thật, cửa hàng hoa ở đây hiện đã đóng cửa. Lần trước em đến nó vẫn mở."
"Cửa hàng hoa này quá nhỏ. Hoa để ở đây đã nhiều ngày, không còn tươi nữa." Anh tiếp lời.
Du Ánh Tuyết nhìn nghiêng.
"Làm sao biết hoa trong tiệm này không tươi?"
"Ngốc nghếch, anh đến đây còn nhiều hơn em."
"Anh... thường xuyên đến thăm cha mẹ em?"
“Vào tiết Thanh Minh hàng năm, không thể để hai vợ chồng họ cô đơn được.” Anh cười.
Thực ra, đến đây đã trở thành một thói quen của anh. Kể từ khi Du Tuấn qua đời, năm nào anh cũng đến.
Anh đã bù đắp trong rất nhiều năm. Tuy rằng mọi thứ dường như đều vô dụng, nhưng tâm tư của anh, hai người đang ngủ say bên dưới cũng sẽ hiểu được.
Anh xoa đầu cô: "Anh muốn kết hôn với con gái của họ, nhưng không biết liệu đến giờ họ có định tha thứ hay chưa."
Du Ánh Tuyết sụt sịt.
Cô vòng tay ôm eo anh, dựa vào vai anh, im lặng một lúc rồi nói: "Chú ba..."
“Hả?” Anh nhìn xuống cô và chạm vào ngọn tóc của cô.
"Nếu ... Nếu em không thể đối tốt với mẹ anh, mãi mãi không có cách nào nhận được sự đồng ý của bà ấy, em cũng không định phải có được sự công nhận của bà ấy, anh có trách em không?"
Kiều Phong Khang im lặng một lúc.
"Ánh Tuyết, anh quên nói với em rằng người chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn xe hơi của mẹ em lúc đó đã được tìm thấy, và nó thực sự không liên quan gì đến bà cụ. Đó là một tai nạn đột ngột."
Làm sao có thể không liên quan?
Ban đầu, bà ấy dùng phương tiện truyền thông làm náo loạn tình hình.
Đếu là bà ta tìm đến, không phải sao?
Nhưng, thủ phạm phải được đổ lên đầu Kiều Quốc Thiên! Cú đẩy của anh đã giết chết mẹ anh ta!
Những lời này, Du Ánh Tuyết đè nén trong lòng, không nói ra.
"Ân oán của những người đi trước, em không muốn nó tiếp tục chen vào giữa chúng ta. Em yêu anh, em muốn ở bên anh, nhưng em không có cách nào chịu đựng mẹ anh…"
Hôm nay, sau khi nghe câu “đoạn tử tuyệt tôn” của bà ta, cô không còn cách nào đối mặt với bà ta được nữa.
Kiều Phong Khang có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim Du Ánh Tuyết. Hôm nay trở lại nhà cũ, lời nói của bà cụ vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến cô.
Anh đưa một cánh tay ôm chặt cô vào lòng.
"Ngốc nghếch, anh sẽ không ép buộc em. Tình cảm của chúng ta là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến người khác. Em có thể chấp nhận anh đã là may mắn của anh rồi, cho nên ..." Anh cười: "Anh sao có thể ép buộc em chấp nhận người khác nữa?”
"Từ nay về sau, nếu như em không muốn đến nhà cha mẹ anh, anh sẽ không dẫn em đi nữa. Nếu một ngày nào đó, em muốn đến chơi, anh sẽ dẫn em đi. Thế nào?"
Cô gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười nhẹ.
Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm.
Cô chấp nhận ở bên anh, là đã phải buông bỏ những hận thù, mất mát của cha mẹ, anh làm sao có thể “ép” cô chấp nhận những điều không thể chấp nhận được?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!