Sau đó, cả hai sống yên bình bên nhau.
Lễ hội mùa xuân ngày càng đến gần. Công việc của Du Ánh Tuyết ở thành phố An Lập đang dần đi đến hồi kết thúc.
Cô đã nghiêm túc xem xét việc từ chức của mình.
Đêm muộn.
Cô bật máy tính lên, hơn một nửa lá đơn từ chức đã được đánh máy.
Kiều Phong Khang đang bận rộn với tài liệu trên bàn làm việc.
Du Ánh Tuyết viết được nửa chừng thì dừng lại, ngước nhìn anh.
Hai người chiếm bàn làm việc và ghế sofa. Cũng không ai nói tiếng nào, cả không gian yên lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của hai người.
Nhưng...
Không khí như vậy thật ấm áp khôn tả.
Du Ánh Tuyết đặt máy tính xuống, yên lặng rót đầy một cốc sữa nóng rồi đưa đến cho anh.
Anh nhìn lên.
Mỉm cười, để cô ngồi vào lòng anh.
Du Ánh Tuyết ngáp dài, uể oải dựa vào vai anh.
“Buồn ngủ à?” Anh hỏi.
“… Vâng.” Cô nói. Cô ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa cổ anh.
Anh đang lật xem hồ sơ, thì dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Có chuyện muốn nói sao?"
"Em sắp từ chức, tập đoàn Kiều Thanh có còn tuyển dụng không?"
"Em có muốn vào làm việc cho Kiều Thanh sao?"
"Ừm. Có thể không?"
Kiều Phong Khang suy nghĩ một chút: "Hiện tại, Kiều Thanh không có kế hoạch tuyển người, em ngoan ngoãn làm việc một thời gian, đợi đến khi có vị trí thích hợp hãy vào."
Kiều Thanh bây giờ đang lộn xộn, và anh không muốn cô lo lắng về điều đó.
"Chủ tịch Khang công bằng như vậy. Xem ra em không được đi cửa sau rồi!" Cô nghịch ngợm nói đùa, nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy sau Tết em sẽ về Hà Cảng."
Ngay cả khi cô từ chức, cô vẫn phải đến Hà Cảng để bàn giao công việc của mình.
Cô cố ý cao giọng, chờ xem phản ứng của anh.
Kết quả...
Bất ngờ.
Anh không những không bảo cô ở lại mà sau một nụ hôn lên môi cô, anh nói: "Đến lúc đó, anh sẽ tiễn em đi. Hãy ở Hà Cảng nghỉ ngơi thật tốt, em biết không?"
Du Ánh Tuyết im lặng.
Cái quái gì thế!
Còn tưởng rằng anh ấy sẽ giữ mình. Nhưng, kết quả là...
Thì ra chỉ có cô không nỡ rời xa anh, nhưng anh không cảm giác được, Hơn nữa còn bảo sẽ tự mình tiễn cô đi!
Thật quá đáng!
Cô bỏ tay ra và trượt khỏi chân anh.
Cô cố tình ủ rũ vẻ mặt, cố ý bày ra vẻ khó chịu, rất khó chịu.
Quả nhiên, cổ tay nóng ran, ngay sau đó, lại bị kéo đến ngồi trên đùi anh.
Anh hơi cúi đầu.
Đầu mũi áp vào cô.
"Em muốn ở lại đến vậy à?"
"Không hề! Em không đợi qua Tết nữa, ngày mai em sẽ đi luôn!" Du Ánh Tuyết tức giận.
Cô cố cứng miệng.
Anh cười.
“Này, bây giờ khắp mặt em đều viết đầy chữ “không nỡ xa anh” đấy.” Anh nói, trượt những ngón tay dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đầu ngón tay nóng rực cùng giọng nói trầm thấp đột nhiên càng làm nóng thêm vào bầu không khí.
Dưới trời tuyết trắng xóa, giao thừa cuối cùng cũng đã đến.
Du Ánh Tuyết thức giấc vì tiếng pháo nổ. Cô mở rèm cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài phủ một màu trắng xóa.
Kiều Phong Khang cuộn cô lại trong vòng tay anh và kéo chăn bông lần nữa, sợ cô bị cảm lạnh.
"Đi ngủ đi. Hôm nay không có việc gì."
Anh lười biếng, vẫn nhắm mắt.
"Nhưng bên ngoài sôi động quá. Cháu trai của dì Lý đến đây và đốt pháo bên ngoài."
Anh mở to một mắt nhìn cô bất lực: "Muốn ra ngoài đốt pháo sao?"
"Vui vẻ cũng tốt."
Anh cười sờ sờ đầu cô: "Em vẫn như một đứa trẻ! Ngủ với anh một lát, sau đó để em đi chơi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!