Du Ánh Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
"Lúc đó mẹ em đã ngồi tù rồi, cả cha anh và cha em đều không biết chuyện. Ông ấy đã lâu không về thăm mẹ anh. Lúc đó ông ấy đang ở nước ngoài nên không biết vợ mình làm chuyện như vậy. Nhưng cha em cho rằng chính cha anh đã giấu mẹ em nên mới dẫn theo khá nhiều nhà báo, phóng viên đến Kiều Thanh uy hiếp công ty để đòi người.. "
Nói đến đây, Kiều Phong Khang lại dừng lại. Rõ ràng là trong lòng bàn tay anh, bàn tay vốn mềm mại của cô đã trở nên cứng ngắc.
Cả người cũng duỗi thẳng.
Anh siết chặt tay cô, dường như không chắc về phản ứng tiếp theo của cô.
Sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng anh ta mới nặng nề thốt ra những lời còn lại: "Lúc đó ông ấy dọa nhảy xuống, anh cũng không ngăn cản, cũng không đưa ra cho ông ấy biện pháp giải quyết nào khác, ngược lại... còn nói lời kích động ông ấy. Nhưng, điều anh không ngờ là ông ấy thực sự dám nhảy như vậy... "
Cảnh tượng bi thương đó, Kiều Phong Khang cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Lúc đó, tòa nhà Kiều Thanh còn chưa hiện đại như bây giờ chứ đừng nói là cao ngất ngưởng.
Cơ thể người đàn ông sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, lần lượt rơi xuống các lớp hộp điều hòa, liên tiếp phát ra những tiếng “rầm, rầm, rẩm” gần như chói tai. Anh có thể nghe rõ tiếng xương rơi ra từng mảnh.
Du Ánh Tuyết hơi thở nặng nề hơn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Rất lâu, rất lâu, tâm trí anh chỉ toàn là bức ảnh gây sốc trên báo.
Kiều Phong Khang giơ cánh tay dài của mình lên và ôm cô vào lòng. Mắt nhắm thật chặt.
Du Ánh Tuyết dựa vào anh, hồi lâu, cô không nói gì, chỉ ôm lại anh.
Trong một khoảng thời gian dài…
Hai người cứ thế lặng lẽ. Không ai là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Ngày hôm sau.
Du Ánh Tuyết xong việc thì đã ba giờ chiều, hôm nay thời tiết hơi lạnh. Dự báo thời tiết cho biết trời có khả năng có tuyết.
Cô mặc áo khoác và quàng khăn, gọi taxi, đi đến vùng ngoại ô hoang vắng.
Cô lặng lẽ ngồi ở băng ghế sau, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ. Không quá nửa tháng nữa sẽ đến lễ hội mùa xuân, các ngõ ngách trên khắp phố phường đều phủ kín những loài hoa đủ màu sắc.
Du Ánh Tuyết nghĩ, nếu bây giờ cha mẹ cô vẫn còn sống, cô cũng có thể mong được đoàn tụ với gia đình như tất cả những người lang thang mong muốn được trở về nhà, cô có thể mua cho họ quần áo mới, cùng nhau nấu ăn, làm bánh và ăn đồ nóng. Một bữa tối đoàn viên ấm áp.
Nhưng tiếc thay…
Nghĩ đến đây, khóe mắt Du Ánh Tuyết nhòe đi.
Không biết sau bao lâu...
Chiếc taxi dừng lại. Người lái xe quay lại và nói với cô: "Cô ơi, đến rồi."
Du Ánh Tuyết quay lại:"Xin chờ tôi ở ven đường một lát, tôi sẽ ra ngay."
Cô và tài xế đã đồng ý một chuyến cả đi và về hết 700 nghìn. Không thì tối nay có thể cô sẽ không bắt được xe để quay trở lại thành phố.
"Được rồi. Cô làm gì thì làm đi. Tôi hút điếu thuốc." Tài xế nói xong thì tắt lửa và ngồi đợi.
Đây là một nghĩa trang ở một ngoại ô hoang vắng. Hiện tại có rất ít người quét mộ, Du Ánh Tuyết nhìn lên mấy dãy nghĩa địa, một mình đứng ở nơi đó, càng ngày càng lạnh.
Cô mua hai bó hoa cúc ở cửa hàng nhỏ bên cạnh và ôm chúng trên tay.
Từng bước, từng bước đi lên.
Cha và mẹ được chôn chung. Du Ánh Tuyết đặt hoa cúc trước mộ và thành tâm cúi đầu ba lần.
Không đứng thẳng dậy và ngồi xuống bên tấm bia đá. Đôi mắt chập chờn dán chặt vào tấm ảnh đen trắng của người mẹ trên bia mộ.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, định nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Sau một lúc, cuối cùng cô ấy đã tìm thấy giọng nói của chính mình: "Mẹ, con xin lỗi..."
Sau tất cả, cô ấy đã thất hứa.
Cô nghĩ…
Cô có lẽ thực sự không phải là đứa con hiếu thuận.
Đi ngược lại nguyện vọng cuối cùng của mẹ mình và ở bên anh một cách bền bỉ như vậy. Giờ phút này, nếu mẹ cô còn sống, cô sợ mẹ sẽ không ủng hộ quyết định của mình.
Nhưng...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!