Nếu chỉ là bạn bè thì điều đó quá xa vời ...
Kiều Minh Đức vẫn đang cố giải thích cho người chú ba của mình ở đầu dây bên kia, Du Ánh Tuyết không nói gì, chỉ im lặng cúp điện thoại.
Hồi lâu, cô vẫn thẫn thờ ngồi đó, nhìn ra cửa sổ với đôi mắt vô hồn.
Tâm trí vô cô vô cùng hỗn loạn.
Ngực cô đau âm ỉ.
Tận đáy lòng, niềm tin vốn tích cóp dành cho anh đã sụp đổ hoàn toàn.
Cuộc chợt giật mình khi điện thoại báo cuộc gọi của Kiều Phong Khang.
Nhìn chữ "chú ba" nhấp nháy trên màn hình, mũi cô chua xót. Giữ chặt điện thoại, ngón tay cứng đờ do dự trên nút trượt, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Nói rằng cô không quan tâm chút nào đến việc anh ấy đã yêu một người phụ nữ khác trong bốn năm qua, đó là giả!
Cô để tâm! Rất để tâm!
Hơn nữa, cô ghen tị đến mức trái tim cô tan nát!
Nhưng, so với những điều này, cô thậm chí còn không thể chấp nhận được việc anh nói dối khiến cô trở thành người thứ ba...
Điện thoại vẫn đổ chuông.
Cuối cùng, cô hít một hơi và áp điện thoại vào tai.
"Em xong chưa? Đang ở đâu? Anh đi đón." Kiều Phong Khang nói với giọng trầm thấp, cuối cùng còn có một nụ cười nhẹ. Những giọt nước mắt cay đắng của Du Ánh Tuyết gần như trào ra.
Làm như thế nào bây giờ?
Cô thấy thật ghen tị!
Cô ghen tị với một người phụ nữ khác có anh ấy lâu hơn cô, cô ghen tị với một người phụ nữ khác đã nói chuyện với mẹ anh ấy về hôn nhân, cô ghen tị với một người phụ nữ khác luôn ở bên anh ấy khi anh ấy khó chịu nhất...
“Ánh Tuyết?” Không có âm thanh nào vang lên, nhưng Kiều Phong Khang có thể cảm giác được hơi thở khác thường của cô.
Che micro lại, Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho hơi thở bình tĩnh hơn, sau đó nói: "Tối nay em ngủ ở khách sạn, anh không dùng đến đón em."
Cô cần phải bình tĩnh lại đã, sau đó cô sẽ nói về tất cả những điều này với anh vào ngày mai.
“Làm sao vậy?” Kiều Phong Khang hỏi.
"Không có chuyện gì đâu. Ngày mai em sẽ tìm anh. Và... tối nay anh đừng đến khách sạn tìm em, em sẽ ở khách sạn khác."
Kiều Phong Khang nhướng mày: "Em đang trốn tránh anh?"
Du Ánh Tuyết mím môi. Thật lâu sau, cô nói nhỏ: "... Cứ coi như thế đi."
"Em dám! Du Ánh Tuyết, nói cho anh biết em hiện tại ở nơi nào!"
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, và nước mắt sắp trào ra. Không nói gì, cô cúp máy.
Như cô có thể tưởng tượng, ai đó ở đằng kia đang rất tức giận.
Du Ánh Tuyết cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên ngay lập tức.
Không biết điện thoại reo bao nhiêu lần, nhưng cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.
"Xin lỗi, tôi muốn hỏi, cô có nhìn thấy một sợi dây chuyền khi vừa dọn dẹp bàn 26 không? Nếu đúng thì nó đã rơi trong nhà hàng của cô."
Du Ánh Tuyết nhìn lên.
Lăng Ái Xuyên quay lại lần nữa
Cô nghĩ rằng mục đích của cô ta đã đạt được và cô ta sẽ không quay lại nữa.
"Đúng rồi, cô xem có phải là cái này không. Tôi đang chuẩn bị gọi cho cô."
Người phục vụ đưa sợi dây chuyền cho Lăng Ái Xuyên. Lăng Ái Xuyên nhìn nó thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh rất nhiều. Bạn trai tôi đã tặng tôi sợi dây chuyền này. Nếu làm mất nó, tôi thật sự không biết phải làm sao."
Du Ánh Tuyết nhìn vào sợi dây chuyền , mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng hơi thở của cô vẫn ngừng lại trong giây lát khi nhìn thấy sợi dây chuyền quen thuộc.
Đôi mắt cô nhờ đi.
Sợi dây chuyền đó, cô sẽ không bao giờ quên.
Khi ở Hà Cảng, cô đã đi chọn cùng anh. Anh từng nói rằng chiếc vòng cổ này cuối cùng đã được chọn cho chính cô...
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng cô đã nhìn thấy nó trên cổ Lăng Ái Xuyên.
Thở một hơi nặng nhọc, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc, Du Ánh Tuyết đứng dậy đi về phía Lăng Ái Xuyên.
"Cô Xuyên, xin chào."
Không khiêm tốn cũng không ra vẻ, cô đưa tay về phía đối phương một cách điềm tĩnh.
Lăng Ái Xuyên vô cùng kinh ngạc, "Cô là ... Du Ánh Tuyết? Sao cô lại ở đây?"
Du Ánh Tuyết khẽ cau mày.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!