Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Anh khịt mũi: "Nếu em to gan hơn, Halloween tới anh dẫn em đi chơi."

Du Ánh Tuyết lè lưỡi. Ngôi nhà ma ám, cô nên quên nó đi!

"Chú ba, mẹ cháu mới sáng ra lại nói chuyện với cháu về chuyện xem mắt. Dù cháu có nói gì đi nữa, bà ấy cũng không tin rằng Bạch Yên Nhiên là loại người như vậy. Bà ấy cho rằng cháu đang vu khống cô ấy. Vì vậy, cháu chỉ có thể nhờ chú thuyết phục mẹ cháu." 

"Theo như cháu nói, cô ấy không hẳn là một người nhàm chán. Cô ấy rất hoạt bát và vui vẻ, như vậy không phải tốt sao?" Kiều Phong Khang không hề do dự nói: "Chẳng lẽ cháu thực sự muốn tìm một cô gái suốt ngày không ra khỏi nhà." 

“Nếu thật sự muốn tìm một người như vậy, hẳn là càng thêm phiền muộn đúng không?” Du Ánh Tuyết vừa ăn một quả trứng vừa bắt chuyện.

Môi của Kiều Minh Đức nhướng lên? Đó mà cũng có thể được gọi là hoạt bát và vui vẻ ư? Nếu vậy thì nói quá rồi!

"Cháu không quan tâm, chú ba, dù sao chú cũng phải giúp cháu thuyết phục mẹ cháu rằng cô gái đó không phải mẫu người cháu thích. Cháu phải tự mình tìm người yêu! Hơn nữa, chú có thể ở bên Ánh Tuyết, điều đó thể hiện đầy đủ quyền tự do trong tình yêu và hôn nhân. Cháu không thể không có tự do. Phải không? Lúc trước ép gả Ánh Tuyết cho cháu, cháu nhìn cô ấy nhỏ nhắn đáng thương không nỡ từ chối. Nhưng bây giờ... "

"Kiều Minh Đức, da anh dày quá rồi đấy! Ai muốn ép anh? Rõ ràng là anh nhất định muốn lấy em!" Du Ánh Tuyết nhịn không được, đặt bộ đồ ăn lên, cùng anh ta tranh cãi.

"Này, anh nói đùa rằng anh muốn kết hôn với em thế là em tưởng thật à? Vậy em nói xem, trước đây có phải em yêu thầm anh không?"

"Ai yêu thầm anh? Em không thích kẻ hèn nhát sợ cả nhà ma!"

"Em không sợ sao? Em cũng là người nhát gan!"

"Hừ, em sợ cũng là đương nhiên thôi, em là phụ nữ, còn anh anh là đàn ông!"

"Phụ nữ? Nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của em đi, có giống phụ nữ không?"

Trong chốc lát, căn nhà vốn dĩ yên tĩnh bỗng trở nên sôi động hẳn lên.

Cả cô và Kiều Minh Đức đều không ai nhượng bộ ai.

Kiều Phong Khang nhìn hai “đứa trẻ” đang ở phía đối diện, không khỏi dở khóc dở cười.

May mắn thay, anh ta có tầm nhìn xa, điều này khiến hai người đó không thể yêu nhau. Nếu không, mỗi ngày đều có một cuộc chiến?

Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ đau đầu chết mất.

"Ầm ĩ vậy đủ chưa?"

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, thong thả đặt tách cà phê trên tay xuống bàn.

Giọng nói từ tốn của anh khiến hai đứa trẻ không chịu lớn im lặng.

Đối mặt với chú của mình, dù hai người vẫn muốn tấn công nhau bằng mọi cách có thể, nhưng họ vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám làm ầm ĩ lần nữa.

“Lo ăn sáng đi, đừng nói nữa, kẻo bị sặc.” Anh ta nói với Du Ánh Tuyết. Mặc dù trông anh ta vẫn cáu kỉnh và kiêu căng như vậy, nhưng giọng điệu của anh ta lại không thể dịu dàng nổi.

“Ò.” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn trả lời, không quên lặng lẽ làm mặt xấu với Kiều Minh Đức.

Kiều Minh Đức cố gắng nhéo mặt cô, nhưng bởi vì sự chú ý sự của người nào đó phía trước chiếu vào, anh ta cuối cùng cũng không nhéo nữa.

Thực sự rất phẫn uất.

Cô gái nhỏ này, sợ rằng sau này sẽ thành thím của anh ta! Thôi thì kệ cô ấy vậy!

"Đối với chuyện của cháu," Kiều Phong Khang nói: "Dự án xây dựng đô thị mà công ty đang thực hiện gần đây sẽ do cháu và nhóm của cháu xử lý. Nếu cháu có thể làm chú hài lòng thì bất cứ yêu cầu nào của cháu chú cũng đồng ý."

Kiều Minh Đức lúc này không biết nên cười hay nên khóc.

Ban đầu anh ta đến đây để muốn  chú ba của mình giải quyết vấn đề, nhưng mọi chuyện lại không được như ý muốn, anh ta gặp rắc rối vì chú anh ta ném một vấn đề lớn hơn cho anh ta.

"Công việc chuẩn bị cho dự án này luôn do chú tư làm. Nếu bây giờ đột ngột chuyển cho cháu, cháu sợ ..."

So với các thành viên khác trong công ty, anh ta vẫn còn trẻ, chỉ sợ anh ta không thuyết phục được mọi người.

“Thay vì lo lắng người ta sẽ không chấp nhận mình, tốt hơn hết là cậu nên nghĩ xem mình nên làm gì để thuyết phục mọi người.” Anh dừng lại, nhìn người thanh niên đối diện đầy ẩn ý: ​​“Thị trường luôn khắc nghiệt, muốn thuyết phục được đám đông thì phải có năng lực và kiên cường để đối mặt với những cơn bão dữ dội."

"Hãy làm tốt điều này, đừng để chú thất vọng."

Kiều Minh Đức có thể cảm nhận được những hy vọng mà chú ba đã đặt vào anh ta. Anh ta không thể để chú mình thất vọng.

Tại thời điểm này, anh ta đã quên tất cả những vấn đề nhỏ nhặt của cái gọi là hẹn hò. Gật đầu một cách trịnh trọng và hứa: “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ không làm chú thất vọng đâu."

Sau khi Kiều Minh Đức rời đi, Du Ánh Tuyết đã ăn sáng xong rồi ngẩn người ngồi đó.

Kiều Phong Khang ngồi đối diện nhìn cô hồi lâu mới hỏi: "Em nghĩ thế nào?"

“Nghĩ đến một chuyện rất phức tạp.” Du Ánh Tuyết cũng không giấu diếm, chống tay xuống bàn ăn, ghé sát vào người anh, hỏi: “Anh và Kiều Quốc Thiên có mâu thuẫn gì không?

Kiều Phong Khang nhìn cô một cái: "Em thấy bọn anh hợp nhau khi nào chưa?"

“Đúng nhỉ."

Du Ánh Tuyết cũng nghĩ về điều đó. Cô quen bọn họ đã gần mười năm, mười năm nay hai người chẳng bao vui vẻ nhìn nhau.

Thêm vào đó, việc của bốn năm trước ...

“Sao đột nhiên lại quan tâm đến cậu ấy?” Kiều Phong Khang dừng lại nhìn cô trầm ngâm, trước khi hỏi: “Cảm thấy cậu ấy là người nhà của em à?”

“Đương nhiên là không.” Du Ánh Tuyết hơi nhíu mày. Dùng từ  “người nhà” cho người đó, dường như khiến cô thấy không vui.

Trong cuộc đời này, cô không thể quên được những bức ảnh bị lộ. Cô thậm chí không thể quên những đứa con đã mất đi vì anh ta.

Những nỗi đau đó thật thấu tâm can. Ngay cả sau bốn năm, những vết sẹo vẫn còn nhức nhối.

"Em không muốn một người nhà có dã tâm như anh ta. Hơn nữa, anh ta chưa bao giờ coi em như cháu gái ..." Nói đến chuyện sau, giọng điệu của Du Ánh Tuyết có phần thất vọng.

Người đàn ông làm tổn thương cô là người thân duy nhất của cô...

Trên đời này, đó là người duy nhất còn đang chảy nửa dòng máu giống cô...

Lẽ ra phải là một điều tốt. Chỉ đáng tiếc…

“Được rồi, đừng thở dài nữa.” Kiều Phong Khang đứng dậy, đi vòng qua cô và kéo cô khỏi ghế

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào khuôn mặt nhỏ mờ mịt của cô: “Không phải  em không có gia đình. Anh là gia đình của em, dì Lý là gia đình của em, Minh Đức cũng vậy. Ba người bọn anh so ra vẫn hơn Kiều Quốc Thiên. Hiểu chưa?"

Du Ánh Tuyết thấy ấm áp khôn cùng, hạnh phúc đang bao trùm lấy cô.

Đúng, còn có bọn họ, bọn họ tốt hơn Kiều Quốc Thiên nhiều!

“Em hiểu rồi!” Cô gật đầu.

Kiều Phong Khang nắm lấy cánh tay của cô, và cô dựa vào ngực anh.

Du Ánh Tuyết thèm thuồng cảm nhận được sự ấm áp của anh, và thậm chí còn không quan tâm đến những người giúp việc đang ở đó.

Chỉ là...

Cô thực sự có thể mãi mãi ở bên anh như thế này sao?

Nhà họ Kiều và một số người nhà họ Kiều đối với cô mà nói, từng là cơn ác mộng mà cô rất muốn thoát khỏi. Trong bốn năm qua, cô đã làm việc chăm chỉ để quên đi cơn ác mộng này. Tuy nhiên, không có nghĩa là cơn ác mộng sẽ không quay trở lại.

Bà cụ Kiều làm sao thực sự có thể cho phép họ ở cùng nhau?

Du Ánh Tuyết bất an nhưng không hề để lộ ra trên gương mặt.

Ở một nơi khác, tại một trung tâm mua sắm.

Bà cụ Kiều đang đi dạo quanh trung tâm thương mại với con gái Kiều Vân Nhung.

“Này, Vân Nhung, con thấy cặp gối uyên ương này thế nào?” Bà cụ nhìn thấy cửa hàng chăn ga gối đệm liền đi vào. Cầm cặp gối hỉ không bỏ xuống được.

"Mẹ, đẹp thì đẹp thật, nhưng mua cái này còn sớm quá phải không? Thanh Hằng còn chưa có bạn trai."

"Ai nói là chuẩn bị cho Thanh Hằng?"

"Vậy là cho đứa cháu trai quý giá của mẹ rồi? Nghe nói gần đây nó rất hay đi xem mắt, nhưng không ai trong số mấy cô gái kia lọt được vào mắt xanh của nó. Con thấy, chắc là nó bị mấy cô gái nước ngoài gợi cảm bỏ bùa rồi, mấy cô gái ngoan ngoãn trong nước nó nhìn không ưng."

"Vớ vẩn, Minh Đức có phải là loại người như vậy không. Con thấy nó qua lại với biết bao nhiêu cô gái nước ngoài, thật ra e là nó chưa từng nắm tay cô nào bao giờ, nó là đứa đơn thuần!"

Kiều Vân Nhung bất lực. Bà cụ Kiều rất thương cháu nội.

"Được rồi, được rồi, mẹ nói gì cũng đúng. Có điều, hiện tại nó còn chưa có bạn gái, nên mua cái này là không thích hợp. Khi nào nó thực sự sẵn sàng kết hôn, chúng ta hãy đến chọn. Sau đó sẽ lại có những mẫu mới. Mẹ chắc chắn sẽ thích."

"Vậy thì ai nói mẹ chuẩn bị cho Minh Đức? Mẹ chuẩn bị cho Phong Khang và Lăng Ái Xuyên. Chuyện này không hợp sao? Hai đứa đã ở bên nhau ba bốn năm rồi, nên cưới được rồi. Nhân tiện, hai ngày nữa con đi với mẹ sang nhà Ái Xuyên để nói chuyện với bố mẹ con bé về chuyện hôn lễ. Hôm nay mẹ sẽ chọn quà. Nhân tiện, mẹ còn nhớ Lăng Ái Xuyên từng nói với mẹ là mẹ con bé rất thích tranh. Khi nào quay lại, con nói với Nam Thành lấy bức tranh đẹp nhất đó ra để làm quà. "

“Mẹ định đi hỏi cưới sao?” Kiều Vân Nhung có chút lo lắng: “Mẹ, chuyện này chú ba còn chưa gật đầu. Mẹ chủ động đi, nhỡ chú ba trở mặt thì sao?”

"Sao mà trở mặt? Hai đứa đó đã ở bên nhau hơn ba năm. Con đã nhìn thấy Phong Khang hẹn hò cùng một cô gái hơn ba năm bao giờ chưa? Mẹ làm thế là giúp bọn nó."

"Đúng vậy. Nhưng ..." Kiều Vân Nhung đồng ý với lời của mẹ, nhưng vẫn lo lắng.

Họ đều biết tính khí nóng nảy của Kiều Phong Khang.

Kể từ khi bà ta nói với bà cụ Kiều, công thêm Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên đã làm mất đi đứa con của Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết, thậm chí còn đuổi Du Ánh Tuyết đi, con người của anh đã thay đổi.

Mặc dù anh không khiến bọn họ thân bại danh liệt, hủy hoại dung nhan rồi còn bị đi tù vì tội giết người như Tô Hoàng Quyên, nhưng rõ ràng là anh ngày càng xa cách bọn họ.

Trước đây, anh luôn là một đứa con luôn nghe lời và hiếu thuận.

Nhưng hiện tại, bà cụ Kiều rất khó để gặp được anh. Thủ đoạn giả bệnh từ lâu đã trở nên vô dụng. Lần nào Nghiêm Danh Sơn cũng thay anh dẫn bác sĩ đến khiến bà cụ xót xa, nhưng không còn cách nào khác.

“Nhưng cái gì?"

"Mẹ cũng rõ tính khí chú ba rồi đấy. Nếu làm như vậy, e rằng chú ấy sẽ càng thêm chán ghét."

Bà cụ không phải không lo. Bà cụ Kiều thở dài nói: "Nếu mẹ không giúp nó đưa ra quyết định, e rằng cả đời này nó sẽ độc thân! Nếu thế thật thì phải làm sao?"

Kiều Vân Nhung suy nghĩ một chút, hé môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bà cụ Kiều thấy thế, hơi nhíu mày, nói: "Có việc gì thì cứ nói đừng có do dự thế."

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại  metruyenhot.vn nhé cả nhà

Kiều Vân Nhung cân nhắc nói: "Mấy ngày trước, con nghe cha con bé Kiều Thanh Hằng nói... Ở công ty, hình như là nhìn thấy Du Ánh Tuyết."

Bàn tay ôm gối của bà cụ cứng lại.

Sắc mặt cũng thay đổi đột ngột.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!