Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Ngốc nghếch!

Kiều Phong Khang thở dài.

"Cả đêm nay em cứ luôn thăm dò ý tôi, rốt cuộc là em muốn hỏi điều gì?"

Du Ánh Tuyết cắn môi nói: "Tôi không muốn hỏi nữa, tôi đã có đáp án rồi.”

“Thật sao?” Anh nhíu mày: “Vậy nói cho anh biết, em mang theo đáp án trong lòng em bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì em định sẽ giải quyết mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”

Du Ánh Tuyết mím chặt môi.

Hai bàn tay chống vào vai anh cũng siết chặt.

Đôi mắt đã hơi ươn ướt của cô nhìn anh: "Hôm nay, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này... xin anh đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa ..."

Đôi mắt Kiều Phong Khang tối sầm lại.

Cổ họng đau thắt lại, cô hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục tìm lại giọng nói của chính mình: "Ngày mai, tôi sẽ nộp đơn xin chuyển về Hà Cảng, và từ đây trở đi, tôi sẽ không bao giờ trở lại thành phố An Lập nữa... Tôi sẽ coi như chưa từng gặp anh... "

“Em, sao em có thể nói những lời tuyệt tình như vậy được? Kiều Phong Khang nhướng mày nhìn cô, lòng đầy chua xót, đồng thời có chút bất lực. “Nếu tôi cũng tuyệt tình như em thì khi biết em và tên Tần Nguyên đó quan hệ không rõ ràng, có phải cũng nên quay về thành phố An Lập luôn, như thế thì chưa từng phải yêu em, chưa từng phải nhớ em, nếu thế thì sao còn phải nghĩ hết trăm phương nghìn kế để em từ Hà Cảng quay về An Lập?"

Một lời yêu, hai lời nhớ của anh khiến mũi Du Ánh Tuyết cay xè, hốc mắt đỏ hoe.

"Anh đừng dỗ tôi nữa! Nếu anh thật sự yêu tôi và nhớ tôi như anh đã nói, thì anh và Lăng Ái Xuyên là gì? Cô ấy là bạn gái của anh, nếu anh muốn nói những lời ngọt ngào thì anh hãy đi mà nói cho cô ấy nghe, tôi không muốn nghe gì hết. "

Cô nói, cố chấp bịt tai lại. Vẻ mặt tức giận và ghen tị như vậy có lẽ thực sự rất khó coi, dù sao cô cũng không đủ tư cách để ghen.

Nhưng...

Hôm nay cô không nghĩ được nhiều như vậy.

Kiều Phong Khang kéo tay cô xuống, kéo khuôn mặt cứng đầu khó chịu của cô lại gần, ánh mắt anh ép buộc cô, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: "Vậy em thì sao? Rõ ràng người yêu em là tôi sao lại lưu luyến mập mờ với người đàn ông khác, thậm chí còn đồng ý sự theo đuổi của anh ta? "

Du Ánh Tuyết trong lòng chua xót, hoàn toàn không để ý đến cái bẫy trong lời nói của anh, chỉ nói: "Tôi khác với anh. Tôi luôn coi anh ấy là đồng nghiệp, là bạn bè! Nếu anh và Lăng Ái Xuyên không xuất hiện ở Hà Cảng thì tôi có uống say rồi tôi cũng không nhận lời người ta..."

Ngay khi cô dứt lời, Kiều Phong Khang đã mỉm cười.

Tâm trạng trở nên rất vui vẻ.

"Vì vậy, em đồng ý với người khác chỉ để chọc giận tôi?"

Du Ánh Tuyết lúc này mới nhận ra, cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.

Lại bị anh dụ vào bẫy!

Càng ngày càng tức giận, tức giận vì cho rằng mình vô dụng, cô càng đẩy mạnh tay anh ra.

Ai ngờ được rằng, thay vì buông ra, anh lại lật người và đè cô xuống dưới mình.

Sợ thân hình cao lớn nặng nề của mình sẽ khiến cô không thoải mái, hai tay anh chống lên chiếc ghế da bên dưới, ánh mắt chạm vào đôi mắt nhòe nước của cô, có chút bất lực lại có chút vui mừng: "Ánh Tuyết, em thật ngốc, em có biết suốt 4 năm qua, khi không có em, tôi sống thế nào không?”

Du Ánh Tuyết sụt sịt, không muốn nhìn anh.

Bây giờ anh muốn kể cho cô nghe tất cả những câu chuyện về mối quan hệ của anh với người khác, anh muốn kể tỉ mỉ từng chi tiết một? Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Cô không muốn nghe chút nào!

Mọi chi tiết đều là cực hình đối với cô ấy!

"Trong bốn năm qua, tôi chưa từng có bạn gái."

Du Ánh Tuyết quay mặt lại trừng mắt nhìn anh: "Tôi không phải đồ ngốc!"

“Em là đồ ngốc, hoàn toàn là đồ ngốc!” Anh cau mày, giọng điệu nặng nề hơn một chút: “Du Ánh Tuyết, hãy nghe tôi nói, Lăng Ái Xuyên chỉ là bạn của tôi, không hề là bạn gái gì hết!”

"Hôm đó khi chọn quà ở Hà Cảng, anh đã nói rõ với nhân viên rằng đó là quà cho bạn gái anh. Hơn nữa, trên đó còn viết tên Lăng Ái Xuyên... Anh Khang, trí nhớ anh không kém đến vậy chứ?"

Anh bật cười: "Thì ra em còn canh cánh trong lòng mãi chuyện đó?"

“Tôi không hề.” Cô cắn môi không chịu thừa nhận. Tuy nhiên, nếu cô phủ nhận thì lại thành ra không có chút tự tin nào.

"Hôm đó tôi thực sự đi chọn một vài món quà nhỏ cho cô ấy. Tôi nói rằng đó là bạn gái tôi chỉ vì tôi giận em thôi, tôi ghét em đi lại gần những người đàn ông khác. Sau này, nếu em dám mặc quần áo của người đàn ông khác, thì có cái nào tôi sẽ vứt cái đó!"

 “Anh…"

Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh.

Anh có độc đoán quá không?

Nhưng đợi đã! Đây không phải là vấn đề!

“Tôi sẽ không bị anh dụ dỗ đâu!” Cô nằm ở đó nhích người lên, ánh mắt chạm vào mắt anh: “Bà chủ nhà nói, hai người...”

Cô hơi khựng lại trước khi tiếp tục: "Hai người đã từng đến ngôi nhà nhỏ mà em từng ở. Hơn nữa ..."

"Hơn nữa gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!