"Này! Dừng lại!" Kiều Minh Đức gằn giọng.
Đương nhiên anh ta không nhìn thấy, cô gái kia không khỏi khẽ nhếch môi vì giọng nói của anh ta. Khi cô gái xoay người, khuôn mặt lại trở về vẻ xa lánh thậm chí có chút lạnh lùng vừa rồi: "Anh Đức có chuyện gì sao?"
"Không phải cô nói rằng, tôi không vừa mắt cô hay sao?"
“Ừ, thì sao?” Cô gái vẫn điềm nhiên bình tĩnh khi anh đang tức giận.
"Cô đoán đúng rồi, tôi thật sự không thích những người giống cô..." Ánh mắt anh ta lướt qua cô gái.
Hừ! Thật quá gợi cảm !
Theo nhận định của anh ta, kích thước vòng một của cô gái này ít nhất là cỡ D. Những cô gái nước ngoài từng hẹn hò trước đây cũng quyến rũ như vậy, nhưng sự quyến rũ quá đà khiến đàn ông không cảm thấy thót tim, nhưng Yên Nhiên thì khác với họ.
Sự quyến rũ của cô ấy toát ra rất tự nhiên, như từ trong xương tủy vốn đã có sự quyến rũ vậy.
Nhìn một cái, anh ta quay mắt đi, không nhìn cái thứ hai, khóe miệng có chút khô khốc.
“Những người như tôi?” Cô dường như không cảm thấy sự khó chịu của Kiều Minh Đức,nên khẽ mỉm cười và nghiêng đầu nhìn anh ta.
Sau đó, cô tiến thêm một bước nữa và đứng trước mặt anh.
Chỉ cách anh ta nửa bước chân, chưa đầy một mét.
Kiều Minh Đức cao như vậy, cô cũng cao, lúc này cô ấy đi giày cao gót, nhưng chỉ cao đến dái tai của một người đàn ông.
"Anh Đức không thích phụ nữ gợi cảm sao?"
Đang ngày đông giá rét mà Kiều Minh Đức chỉ cảm thấy nóng.
Người phụ nữ này rất thơm. Mùi hương quyến rũ, dễ chịu.
Kiều Minh Đức cúi đầu suýt chút nữa đã phun ra máu mũi.
Với vị trí của mình, anh ta vừa hay có thể nhìn thấy đường lõm chữ V trên ngực của cô gái kia. Cô ấy rất trắng, và bầu vú căng mọng vẫn còn được nhuộm một màu hồng nhạt và dịu dàng.
Kiều Minh Đức rất cố gắng nhìn sang chỗ khác. Rốt cuộc, anh ta không phải là một người đàn ông nông cạn như vậy, nhưng ...
Bản năng đàn ông khiến anh ta khó mà không mở mắt.
Chết tiệt!
"Nếu anh đã không thích lắm, vậy anh đang nhìn chằm chằm vào đâu vậy?"
Lời nói châm chọc của Yên Nhiên khiến Kiều Minh Đức giật mình định thần lại.
Bị nói trúng tim đen, anh ta xấu hổ đến cực điểm, vẻ mặt tức giận đỏ bừng.
Sau đó Kiều Minh Đức ngẩng đầu nhìn cô gái nãy giờ vẫn rất bình tĩnh, anh ta chỉ cảm thấy vẻ kiêu ngạo của mình giờ còn thấp hơn cả cô gái kia.
Tình hình này thật là tệ hại! Có cảm giác thất vọng vì bị dưới cơ.
Anh ta khó chịu, trùng mắt nhìn cô gái: "Cái cô này, cô không biết xấu hổ sao? Có ai cứ phô ra cho người ta nhìn như cô không?"
Du Ánh Tuyết đứng bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô chưa từng thấy Kiều Minh Đức như thế này. Bây giờ có vẻ như anh ta và cô gái này thực sự khá thú vị.
Không làm phiền nữa, cô im lặng thanh toán hóa đơn trong khi anh ta không để ý, và rời khỏi nhà hàng.
Lúc này, bên ngoài đang mưa.
Du Ánh Tuyết không mang ô, nên không biết đi đâu cả. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn vào trung tâm mua sắm ơ cạnh bên.
Đợi một lúc, mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu tạnh.
Sau khi thở dài, cô lại đi đến rạp chiếu phim phía trên trung tâm thương mại.
Đã lâu rồi cô không được xem một bộ phim.
Cô đã chọn một bộ phim tình cảm.
Khi cô yêu cầu nhân viên bán vé lấy một vé, thì nhân viên kinh ngạc nhìn cô và xác nhận lại một lần nữa: “Chỉ một thôi sao?"
Du Ánh Tuyết cười bối rối, "Ừ, chỉ một cái."
Cầm đồ uống và bỏng ngô, cô đi vào rạp chiếu phim một mình. Khi kiểm tra vé, trước và sau cô đều là những cặp đôi đi xem phim với nhau. Du Ánh Tuyết nhìn họ vừa nắm tay vừa ôm eo mà không khỏi thấy ghen tị.
Lại nữa, cô lại không kìm nổi chua xót.
Cô và Kiều Phong Khang chưa bao giờ xem phim cùng nhau. Thậm chí, họ còn chưa từng hẹn hò nghiêm túc ...
Nhưng, trong bốn năm qua, cô nghĩ...
Anh ấy đã làm tất cả những điều này với bạn gái của mình chưa?
Cô lại nghĩ về anh...
Du Ánh Tuyết lắc đầu, không cho phép mình nghĩ nhiều nữa. Tôi bốc bắp rang bơ nhét vào miệng, vị ngọt như làm loãng đi vị đắng trong lòng.
Bộ phim sẽ sớm bắt đầu.
May mắn thay, không có nhiều người xem nó. Du Ánh Tuyết không muốn làm tổn thương mình trong một nhóm tình nhân ngọt ngào, vì vậy cô đã chọn một góc trong cùng để ngồi vào.
Phim rất tình cảm và cảm động.
Du Ánh Tuyết ghen tị với tình yêu của anh hùng và nữ chính, và cảm động trước tình cảm của họ.
Cô chăm chú xem phim mà không để ý, bên cạnh còn có một chỗ trống, không biết từ lúc nào đã có thêm người.
Xem đoạn phần cao trào, nước mắt cô không ngừng chảy xuống.
Một mảnh khăn giấy, lặng lẽ được đưa đến từ bên cạnh.
Cô rất biết ơn.
“Cảm ơn.” Cô cảm kích nhận lấy, nhưng không quay đầu sang. Cô chỉ tập trung vào màn hình và không muốn bỏ lỡ một giây nào.
Sau đó...
Tiếp tục một lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, trên vai đột nhiên thấy nằng nặng.
Cô giật mình.
Sau đó cô phát hiện ra rằng không biết từ khi nào xung quanh cô có nhiều người hơn. Hơn nữa, lúc này người này hình như ngủ say, liền dựa đầu vùi vào vai cô.
Trong rạp chiếu phim rất tối.
Tối đến nỗi cô không thể nhìn thấy gì. Hơn nữa, người bên kia vùi mặt vào mái tóc của cô, và Du Ánh Tuyết không thể nhìn thấy nét mặt của người bên kia.
Chỉ có thể phân biệt hình dạng cơ thể giống một người đàn ông.
Một người xa lạ dựa vào mình như vậy cô cảm thấy rất kì quái. Cô khó chịu nhún vai, nhìn chằm chằm vào màn hình, nhẹ nhàng đẩy người kia ra khỏi vai mình.