"Ông đừng cười tôi, chỉ là tôi đã từng thỉnh thoảng nhìn thấy anh ấy trên TV ở thành phố An Lập, nhưng bây giờ tôi đột nhiên nhìn thấy người thật ngoài đời nên thấy khá tò mò."
"Các cô gái trẻ đều thích anh ấy. Có rất nhiều phụ nữ xung quanh anh ấy."
Vào lúc này, âm nhạc khiêu vũ vang lên.
Du Ánh Tuyết không muốn quay lại chủ đề về Kiều Phong Khang, và không muốn bỏ lỡ thời gian với tổng giám đốc Vương, vì vậy cô nói: "Ông Vương, không biết tôi có may mắn được mời ông khiêu vũ không?"
Hai mắt tổng giám đốc Vương sáng lên. Ông ta đặt ly rượu xuống, nói: "Để một cô gái xinh đẹp như vậy mời trước là không lịch sự. Để tôi mời cô mới phải."
Ông ta vừa nói, vừa học theo cách của những quý ông người Anh, ông ta hơi ưỡn ngự rồi đưa tay ra mời cô.
Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay ông ta, để ông ta dẫn cô lên sàn nhảy.
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ...
Phía sau, có một ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm vào cô, như muốn nhìn thấu cô.
Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào nhịp tim của cô.
Ngày càng có nhiều người trên sàn nhảy.
“Dáng người cô Dora thật đẹp!” Tay người đàn ông đặt ở trên eo cô, ban đầu cũng coi như là an phận.
Du Ánh Tuyết mỉm cười, "Tổng giám đốc Vương, nếu hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi, vậy thì hẹn một cái lịch gặp mặt lần sau đi, tôi sẽ đích thân thảo luận dự án của chúng tôi với ông?"
"Không vấn đề gì, chỉ cần là cô đích thân thảo luận với tôi thì muốn gặp lúc nào cũng được. Lát nữa tôi sẽ yêu cầu trợ lý cho cô số riêng của tôi, sau này cô cứ gọi lại cho tôi, thế nào?"
"Vậy thì xin cám ơn tổng giám đốc Vương."
Hai người nói chuyện phiếm, đối phương dần dần không thành thật. Du Ánh Tuyết vốn mặc một chiếc váy hở eo, nhưng bây giờ tay của tổng giám đốc Vương hơi hạ xuống, trực tiếp chạm vào da thịt cô.
Du Ánh Tuyết vẫn điềm nhiên nhảy và lùi lại một bước, tránh bàn tay của người đàn ông.
Nhưng đối phương lại lần nữa cố tình chạm vào eo cô.
Cô khéo léo đối phó và giữ khoảng cách với ông ta. Rõ ràng, chính người đàn ông trước mặt mới là người đang quấy rầy cô, nhưng ánh mắt của cô lại không khỏi trôi về nơi khác.
Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm sàn nhảy, ánh mắt lạnh như băng.
Ly rượu trên tay gần như bị bóp nát.
Người đàn ông trung niên vươn cánh tay ôm cô, ông ta nghiêng mặt, càng lúc càng sát gần vào người cô, rồi ông ta nhìn xuống, ánh mắt càng ngày càng trở nên phản cảm.
Anh nặng nề đặt ly rượu sang một bên, đầu ngón tay anh vì bấu chặt ly rượu mà trở nên trắng bệch.
Nghiêm Danh Sơn ở bên cạnh kinh hoàng nhìn anh. Nếu lúc nữa có xảy ra ẩu đả đổ máu thì anh ta phải đứng ra ngăn chặn nó?
"Ông Vương, tôi hơi mệt, chúng ta nhảy đến đây thôi nhé."
Khi khuôn mặt của người đàn ông sắp áp sát, Du Ánh Tuyết kéo tay của người đàn ông trên eo mình ra, cô vẫn gắng mỉm cười mọi lúc.
Tổng giám đốc Vương bị cô làm cho ngứa ngáy không nhịn nổi, làm sao ông ta có thể cứ thế buông tay được? Nói xong, ông ta ôm cô và kéo cô lại.
Nhưng, vào lúc này ...
Một bóng đen lao xuống, cổ tay người đàn ông đột nhiên bị siết chặt.
Anh bóp mạnh đến nỗi tổng giám đốc Vương đau đớn rên rỉ đòi buông ra, ông ta chỉ cảm thấy tay mình như sắp gãy.
“Anh đang làm gì vậy, tổng giám đốc Khang?” Người bên kia sắp gặp rắc rối, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt hung ác và hung bạo của người đàn ông, trong lòng sợ hãi nuốt nước bọt, nhưng giây phút sau, ánh mắt anh lại nháy mắt: “Anh Khang, anh làm vậy là có ý gì?"
Du Ánh Tuyết đứng ngây người nhìn anh.
Anh ấy lao xuống sàn nhảy vì cô, đúng như dự đoán, nhưng cũng không ngờ.
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng của họ.
“Tổng giám đốc Vương, anh không được chạm vào người phụ nữ này!” Đôi mắt Kiều Phong Khang u ám, mỗi lời anh nói ra đều nặng như đá.
Ý cảnh cáo rõ mười mươi, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Những người đứng xem bên cạnh thì thầm bàn tán với nhau.
Nhiều người vây lại xem như vậy, Tổng giám đốc Vương lại là người chủ trì bữa tiệc, lại còn là người có máu mặt ở thành phố An Lập. Bây giờ mọi người đang xem như xem chuyện cười như thế này, ông ta còn tính lui đường nào được nữa?
Mặt ông ta sưng tím lên, rõ ràng là trông hơi buồn cười.
Ông ta hậm hực liếc nhìn Du Ánh Tuyết: "Tôi muốn hỏi anh Khang, một cô gái đã tự dâng mình đến cửa cho tôi, tại sao tôi lại không được chạm vào?"
Kiều Phong Khang nhướng mày, vẻ mặt nguy hiểm, ánh mắt sắc nhọn của anh khiến những người xung quanh phải rùng mình: "Ông thử nhắc lại lời ông vừa nói lần nữa xem?"
Tổng giám đốc vương lúc này cũng không còn cách nào khác, ông ta dứt khoát không đếm xỉa gì nữa: "Anh Khang, anh tức giận như vậy không phải vì đã vừa mắt cô gái được dâng đến cửa này rồi chứ? Mắt nhìn của anh Khang cũng chẳng ra làm sao, thấp kém như vậy…A…”
Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị giáng một cú đấm mạnh mẽ.
Những lời tầm thường còn chưa kịp nói ra giờ đã biến thành tiếng hét thảm thiết.
Khi đối thủ đứng thẳng dậy, Kiều Phong Khang lại đấm ông ta. Anh đấm không thương tiếc, cứ như ông ta là bao cát vậy.
"Bảo vệ! Bảo vệ!"
Tổng giám đốc Vương bị đánh ngã xuống đất, xấu hổ những vẫn không quên kêu cứu.
Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và đáng sợ của Kiều Phong Khang, ai dám tự ý tới gần chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!