Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Thành phố đó mang theo tất cả mọi thứ về cô, vậy tại sao nó lại không quan trọng chứ? Chỉ là, còn có gì có thể khiến cô dừng chân được nữa?

"…Em sẽ trở lại."

Cô thì thầm. Giống như để an ủi, cô mở rộng vòng tay, ôm lấy Tần Nguyên.

Tần Nguyên vốn bất an trong lòng, lúc này mới ít nhiều an tâm hơn. Rồi như chợt nghĩ đến điều gì, anh buông cô ra: "Vừa rồi em nói có chuyện muốn nói với anh, chuyện gì vậy?"

Du Ánh Tuyết lắc đầu: "Thôi vậy, lần sau có cơ hội em sẽ nói chuyện này. Chúng ta hoàn thành công việc trước đã."

Bây giờ, tâm trạng của anh vốn dĩ đã rất tệ rồi, nếu cô còn nói đến chuyện mối quan hệ giữa hai người thì chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?

Thay thế công việc của anh ấy, đó đã là một việc rất đáng áy náy rồi.

Du Ánh Tuyết xách hành lý lên máy bay trở về thành phố An Lập, cô vẫn luôn cảm thấy mọi thứ thật hư ảo.

Trịnh Thanh Vy ngồi cạnh Du Ánh Tuyết, tâm trạng trầm lặng đến lạ thường, giống như cô, lòng cô ấy cũng ngổn ngang những tâm sự.

Du Ánh Tuyết biết rằng cô ấy chắc hẳn đang nghĩ đến Hồ Minh Tuấn.

Mấy năm nay Trịnh Thanh Vy rất vất vả, kể ra cô ấy cũng không dễ dàng hơn cô gì cho cam. Cô ấy luôn giống như một nữ chiến binh không thể bị đánh bại, cô ấy trông rất mạnh mẽ và cứng rắn. Nhưng, không một ai biết rằng nơi dịu dàng nhất của cô ấy đã lỗ chỗ những vết thương.

Thời gian vụt trôi, không dài.

Bước xuống sân bay ở thành phố An Lập, Du Ánh Tuyết không khỏi bồi hồi, bất giác hai khóe mắt cô cay xè, rưng rưng.

Hơn bốn năm, mọi thứ dường như vẫn như trước đây, nhưng lại trở nên có chút xa lạ.

Người đến sân bay đón đưa họ về khách sạn.

Du Ánh Tuyết gần như muốn thu hết cảnh vật ngoài cửa sổ vào tầm  mắt. Sau một hồi bàng hoàng, cô nhận ra rằng, thật ra cô và Kiều Phong Khang cũng không để lại nhiều kỉ niệm ở thành phố này.

Còn chưa có một khởi đầu suôn sẻ, mọi thứ đã kết thúc.

Trịnh Thanh Vy không ở khách sạn  mà trở về nhà họ Mạc. Du Ánh Tuyết rất ngưỡng mộ Trịnh Thanh Vy, ít nhất, cô ta vẫn còn một mái ấm ...

Dù có đi đâu, về đâu thì vẫn luôn có nơi để thuộc về và là nơi trú ẩn an toàn  để đón nhận cô ta bất cứ lúc nào.

Không giống như cô ...

Cô đơn một mình.

Cô bỗng nhớ dì Lý. Không biết đã bốn năm trôi qua rồi, dì ấy có còn ở trong căn biệt thự đó không.

Nhưng, tất cả những gì có có thể làm bây giờ là hoài niệm...

Du Ánh Tuyết đặt hành lý xuống, rõ ràng là mệt, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô dứt khoát bắt một chiếc taxi đi vòng quanh Thành phố An Lập một cách vô định.

Khi đi qua một khu nhà cũ, cô bảo bác tài xế dừng xe.

Vậy là cô bất giác đi đến khu nhà trước đây cô từng sống.

Không chần chừ, cô trả tiền xe, xuống xe và đi vào khu nhà.

Cô đến căn phòng  mà cô từng ở với bố mẹ mình trước, nhưng rèm cửa bên trong được kéo lại quá kín  nên cô không thể nhìn thấy gì.

Căn nhà này, e rằng từ lâu đã đổi đi đổi lại mấy người thuê phòng!

Du Ánh Tuyết nhìn vào phía phòng của chủ nhà, trong đó vẫn còn sáng đèn. Cô vui vẻ gõ cửa.

"Đến đây, đến đây, chờ một chút."

Giọng bà chủ vang lên  từ bên trong, chất giọng vẫn khỏe khoắn như trước đây.

Một lúc sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Ngay khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết, bà chủ nhà đã vô cùng ngạc nhiên. " Ánh Tuyết? Thật sự là cháu này, sao cháu lại về thế này? Không phải đã đi Mỹ rồi sao"

Du Ánh Tuyết mỉm cười: "Tình cờ, cháu được cử đến An lập công tác nên đến thăm lại nơi này, dì còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Vẫn chưa, đang ngồi xem tivi với bố nó."

"Vâng ạ. À dì ơi, căn nhà trước đây gia đình cháu ở đã có người thuê rồi ạ?"

“Ngôi nhà đó à.” Bà chủ nhà vừa đi từ trong nhà ra vừa nói, “Ngay khi cháu  đi đã cho người ta thuê rồi”

“Ồ.” Du Ánh Tuyết thấy hơi hụt hẫng. Cô phải ở lại thành phố An Lập một thời gian. Trước đây khi ở Hà Cảng, cô ngày nào cũng ở khách sạn là vì không có cảm giác thân thuộc với nơi đó. Nhưng ở thành phố này, cô muốn có một nơi để dừng chân.

"Cháu có biết là ai đã thuê căn phòng đó không?", Vợ của chủ nhà nói một cách bí mật.

Du Ánh Tuyết kinh ngạc, "Chẳng lẽ là người cháu quen biết?"

"Đúng rồi, cháu quen người ta đó. Anh ta đã trả giá gấp đôi và thuê nó suốt bốn năm trời rồi." Bà chủ nhà giơ hai ngón tay lên.

Du Ánh Tuyết càng thêm bối rối.

Người đó là ai?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!