Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Anh bước đi mấy bước, sau đó đứng trước mặt cô. Du Ánh Tuyết co rụt về sau theo phản xạ.

Hơi nước bao phủ cả phòng tắm, đôi mắt hai người đều bị che lấp một lớp sương mù, khiến bầu không khí càng thêm mờ ám. Nhất thời nhiệt độ trong phòng tắm chợt tăng vọt.

Du Ánh Tuyết siết chặt bàn tay, hơi thở trở nên dồn dập. Anh cũng thế.

Hai người đối diện nhau, không biết đã qua bao lâu, anh mới chợt cúi đầu xuống, khuôn mặt kề sát vào cô. Du Ánh Tuyết cả kinh thở dốc một tiếng, khẩn trương mắt nhắm lại, ngả người ra sau, hai tay đỡ trước ngực anh: “Anh đừng xằng bậy… Nhân viên phục vụ đang ở bên ngoài…”

Không có tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở của người đàn ông gần trong gang tấc. Cô chờ một lát mới chậm rãi hí mắt nhìn anh.

Người đàn ông đang bỡn cợt nhìn cô, nào có càn rỡ như vừa rồi?

Anh chỉ chống một tay bên cạnh cô, một tay cầm quần áo mà cô cởi ra, lắc lư trước mắt cô. Mặc dù không nói một lời, nhưng vẻ trêu ghẹo trong đôi mắt đã rất rõ ràng.

“Ngoan ngoãn ra ngoài đi.” Kiều Phong Khang liếc nhìn cô, sau đó cầm quần áo ra ngoài. Vừa xoay người lại, anh đã nở nụ cười.

Thực ra cô không mâu thuẫn khi anh đến gần.

Sau khi anh ra ngoài, chỉ còn mình Du Ánh Tuyết đứng trong phòng. Nhận thấy vừa rồi mình đã tự đa tình, cô không khỏi đỏ mặt, buồn bực soi gương vỗ hai má của mình, hơi thở vẫn còn đang rối loạn.

Người đàn ông này vẫn đáng ghét như thế! Lấy quần áo thì lấy quần áo, cần gì phải kề sát mặt như thế!

Kiều Phong Khang đưa quần áo cho nhân viên phục vụ chờ bên ngoài, lúc trở lại phòng, Du Ánh Tuyết đã chui vào trong chăn không dám nhìn anh.

Du Ánh Tuyết nghĩ mình bọc chăn kín thế này mà vẫn hơi lạnh, mà anh lại không mặc áo, cứ như thế thì e rằng sẽ bị cảm lạnh mất. Nhưng trong phòng chỉ có một cái chăn.

Du Ánh Tuyết cắn môi, liếc nhìn anh vắt chân ngồi trên sofa, suy nghĩ một lát rồi bò ra khỏi chăn.

Kiều Phong Khang đang gọi điện thoại cho Nghiêm Danh Sơn. Vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy đôi chân dài trắng muốt xuất hiện trước mắt mình. Cô gái mới 23 tuổi, da dẻ vẫn mịn màng như em bé, trơn bóng trắng nõn, vô cùng quyến rũ động lòng người. Ánh mắt anh nhất thời tối sầm, cố gắng lắm mới có thể dời mắt lên trên.

Cô gái cẩn thận ôm chăn đứng trước mặt anh: “Anh đắp đi, đừng bị cảm.”

Ánh mắt anh sáng ngời, bình tĩnh nhìn cô: “Cô lo cho tôi hả?”

“… Đương nhiên không phải!” Cô chột dạ phản bác, nhưng lại cảm thấy thái độ của mình quá mãnh liệt có vẻ giả dối nên lại hạ giọng: “Anh cho tôi mượn quần áo, đương nhiên tôi không thể để anh bị cảm.”

Anh nhướng mày, không nhận lấy chăn mà chỉ nhìn cô đầy ẩn ý: “Vậy còn cô? Mặc có chừng đó đi qua đi lại trước mặt tôi thì không sợ à?”

Thật đáng ghét! Luôn vạch trần suy nghĩ của cô mà không nể tình gì cả!

Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, ném chăn lên người anh: “Anh hãy tự coi lại bản thân mình đi.”

“Tôi có cách khiến hai ta đều hài lòng.” Anh chợt lên tiếng.

Du Ánh Tuyết khó hiểu cúi đầu nhìn anh: “Cách gì?”

Vừa dứt lời, cô đã bị cầm tay kéo mạnh một phát, đến khi hoàn hồn lại, cô đã ngồi trên đùi anh.

Trời đất ơi! Cô hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, đang định đứng dậy thì đã bị chăn quấn lấy, bọc quanh hai người. Lúc này cả hai trông như cái kén, thân thể dán sát vào nhau. Cô cứng đờ ngồi trên đùi anh, bởi vì bên dưới trống rỗng nên càng nhạy cảm cảm nhận được sức mạnh trên cơ đùi của anh.

Trong lúc nhất thời, cô bối rối không biết nên đặt tay ở chỗ nào mới được, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, nóng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi.

“Anh… Không thấy nóng à?” Du Ánh Tuyết khàn giọng hỏi, nhưng ngay sau đó lại hận không thể cắn đứt lưỡi. Lúc này thì chi bằng đừng nói gì hết!

“Thế này thì mới không bị cảm.” Anh lại thản nhiên đáp. Nói rồi, anh còn quấn chăn chặt hơn một chút, khiến cô không thể không cuộn mình trong lòng anh.

Du Ánh Tuyết miệng khô lưỡi khô, ngay cả trán cũng rịn mồ hôi. Không bị cảm lạnh thì chắc cũng bị cảm nắng mất.

“Nhất định phải quấn chặt cỡ này à?” Cô lại hỏi.

“Ừ.”

“… Nhưng tôi nóng lắm.”

“Tôi lạnh.”

Du Ánh Tuyết không nói lại anh. Không, phải nói đúng hơn là cô không đánh lại anh, vừa định giãy dụa thì hai tay đã bị anh giữ chặt, cường thế kéo qua vòng bên eo anh. Hơi thở của cô tràn đầy mùi trên người anh, lòng bàn tay cũng bị nhiễm hơi ấm của anh. Tất cả… Đều là những thứ mà cô từng hoài niệm, cho rằng mình sẽ không thể cảm nhận được nữa…

Trong lòng cô bỗng trào ra cảm giác cay đắng, thế là cô đành buông xuôi, gác cằm lên vai anh, nhớ đến chuyện mình rời đi bốn năm, anh và Lăng Ái Xuyên đã ở bên nhau bốn năm, bây giờ còn đến đây trêu chọc mình, khiến cô không nhịn được nổi lên oán khí. Hoặc có thể nói là… Lòng ghen tỵ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!