Anh thoáng căng thẳng, gần như đứng dậy ngay tức thì, vội vã sờ soạng trên tường, chạm vào chiếc đèn đầu tường, căn phòng mới sáng lên.
Chỉ thấy trên chiếc giường lớn, cô ôm dạ dày co ro người, trán chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Thấy vậy, Kiều Phong Khang bỗng tràn đầy đau lòng. Một mình cô ở nơi xứ người đã từng trải qua bao nhiêu cơn đau như thế này? Anh không dám tưởng tượng…
“Em bị đau dạ dày à?” Anh cúi người, ghé vào bên tai cô hỏi.
Cô mơ màng gật đầu.
“Lần trước tôi kêu người lấy thuốc dạ dày lại đây còn không?”
Du Ánh Tuyết rất muốn hỏi lần trước nào? Anh lấy thuốc cho mình khi nào? Nhưng cuối cùng cô đau đến mức không hỏi được nữa.
Kiều Phong Khang đã bắt đầu lục lọi, mở tất cả hộc tủ, cuối cùng mới tìm thấy hộp thuốc dạ dày mà mình mua. Anh nhìn lại thì thấy trong hộc tủ lớn tràn đầy các loại thuốc, trừ thuốc đau dạ dày còn có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chữa thương vân vân… Mỗi một hộp đều đã được mở nắp. Nói cách khác, mỗi loại bệnh cô đều đã từng nếm trải, trong bốn năm vắng bóng anh…
Trái tim anh nhói đau. Anh cảm thấy mình thật đáng chết nên mới bỏ mặc cô lưu lạc ở nước ngoài suốt năm!
Anh rót nước, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, kêu cô uống thuốc, sau đó đặt ly nước xuống, nhưng không thể bỏ cô ra. Anh tựa lưng vào đầu giường, ôm chặt cô vào lòng, sợ cô bị lạnh nên mở chăn ra đắp cho cô.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau dạ dày giảm bớt rất nhiều. Cô nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi, vùi mặt vào lòng anh ngủ một giấc ngon nhất từ trước tới nay.
Kiều Phong Khang nhìn cô thật lâu, cuối cùng hôn lên tóc cô, khẽ nỉ non: “Cô bé, chúc mừng sinh nhật em…”
Ngay hôm qua, anh còn đang ở nước ngoài, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên anh mới lâm thời bay đến Hà Cảng. Bởi vì có một người bạn ở Hà Cảng cần bác sĩ tâm lý nên đương nhiên anh đề cử Lăng Ái Xuyên, thế nên cô mới có mặt trong buổi tụ họp hôm nay.
Anh cố ý sắp đặt ở Pandora, không ngờ lại thấy cô ôm nhau với một người đàn ông khác. Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt Kiều Phong Khang lại trở nên sâu thẳm. Anh cầm điện thoại, gọi cho một dãy số.
“A lô, Danh Sơn, là tôi đây. Đúng, giúp tôi báo với Trịnh Thanh Vy là 7 giờ sáng mai, tôi muốn gặp cô ta!”
Anh đã bỏ mặc cô bốn năm, giờ đây… Cô sắp sửa trở lại bên cạnh mình. Nếu đã không thể nhổ cái gai kia ra thì hãy tái tạo lại nó lần nữa, để nó nở ra hoa…
Du Ánh Tuyết cố gắng làm cho mình trở nên thoải mái, chạy về phía Tần Nguyên. Tần Nguyên đeo một cái ba lô lớn, đám đông quá chen chúc nên anh ta kéo cô đến trước ngực, hai tay che chở cô.
Trong lòng Du Ánh Tuyết hơi rối bời, bất giác nhớ đến ngày xưa, cũng từng có một người đàn ông che chở cho mình như vậy, dùng lồng ngực của mình tạo ra không gian yên bình cho cô.
Mà nay, mọi thứ đều đã tan biến trong làn gió…
Cô nghĩ, chắc bây giờ mọi thứ đều đã thuộc về người phụ nữ tên là Lăng Ái Xuyên kia mất rồi.
“Em khát không? Anh có mang nước nè, muốn uống không?” Tần Nguyên hỏi.
Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Không cần đâu. Bây giờ em vẫn chưa khát.”
“Vậy thì đói chưa? Lát nữa nếu ở trên núi mà đói thì nhớ tìm anh. Anh có mang theo thơm sấy mà em thích nhất đây, chỉ sợ dạ dày em chịu không nổi thôi.” Ba lô của anh ta như túi thần kỳ của Doraemon vậy, bên trong hầu hết đều là đồ chuẩn bị cho Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết cảm kính quay sang nhìn Tần Nguyên, cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn anh.”
Tần Nguyên cười ngây ngô, gãi đầu: “Đừng khách sáo với anh như thế. Chúng ta… Là người yêu mà.”
Du Ánh Tuyết khẽ gật mình.
Người yêu…
Tới tận bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy hốt hoảng về quan hệ của họ, cảm thấy không chân thật chút nào, càng không thể nhập vai “bạn gái”.
Cô khẽ thở dài, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói rõ với Tần Nguyên, tối hôm đó cô say quá.
“Tổng giám đốc Khang á? Chị Vy, em không nhìn nhầm chứ?” Ngay khi cô đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy tiếng kêu to của Susan.
Du Ánh Tuyết ngẩn người, ngước mắt lên nhìn.
Lúc này, mọi người cũng đều nhìn về phía Susan chỉ. Chỉ thấy bên kia đường, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, sau đó bước về phía họ. Trong đám đông tấp nập, anh chính là người chói mắt nhất, khí chất cao quý có vẻ lạc loài trong đám du khách nhàn nhã. Nghiêm Danh Sơn đi theo sau lưng anh.
Sao… Sao anh ấy lại đến đây?
Du Ánh Tuyết rất kinh ngạc. Cô phát hiện, chỉ cần anh vừa xuất hiện thì tầm mắt của cô cứ dán chặt vào anh, không thể dời mắt được.
“Sao anh lại đến đây?” Trịnh Thanh Vy cũng rất kinh ngạc, đưa mắt nhìn Du Ánh Tuyết theo phản xạ rồi mới quay sang nhìn Kiều Phong Khang.
“Trùng hợp.” Kiều Phong Khang lạnh nhạt đáp, đưa mắt nhìn thấy người nào đó đang đứng trong lòng người đàn ông khác, ánh mắt nhất thời lạnh hơn mấy độ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!