Du Ánh Tuyết cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
“Hai người bắt đầu từ khi nào?” Kiều Phong Khang lại hỏi, trong giọng nói tràn đầy ghen tỵ.
Du Ánh Tuyết cảm thấy mình như bị kéo vào một lốc xoáy, không ngừng chìm đắm, cô rất sợ hãi cảm giác này, vội quay mặt đi tránh thoát đôi môi anh.
“Anh… Cách xa tôi một chút…” Cô say đến mức nói không rõ ràng, vươn tay muốn đẩy anh ta. Song đối phương đã nhanh tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó giơ lên cao, đè trên tường.
Cô kinh ngạc nhìn thân thể cao lớn của người đàn ông áp sát lại gần, đôi mắt sâu thẳm nhìn mình chằm chằm, nóng rực như sắp phun ra lửa. Cô thở hổn nhìn anh, liếm cánh môi khô khốc, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, ngón tay cũng không còn sức lực.
“Du Ánh Tuyết, đừng chọc giận tôi!” Anh cứ thế đến gần, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Đối với anh mà nói, cô gái này chính là liều thuốc kích thích, cho dù không làm gì cả, cho dù lúc này đầu tóc cô rối bời, nồng nặc mùi rượu, trông rất chật vật, anh vẫn bị cô quyến rũ.
Đôi mắt trong veo như lưu ly của Du Ánh Tuyết nhìn anh, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, nói chi đến chuyện giãy dụa. Người đàn ông này như một con sư tử đực sẽ nhào lên cắn xé mình bất cứ lúc nào.
“Anh… Đến tìm tôi vào lúc này, rốt cuộc… Có chuyện gì?” Thật lâu sau, cô mới có thể lên tiếng, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại đứt quãng hai lần mới có thể nói hết câu.
Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, im lặng thật lâu mới chợt thở dài: “Em có nhớ tôi không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy trái tim quặn đau. Vẫn như thế… Người đàn ông này luôn có thủ đoạn cao siêu, vĩnh viễn nắm giữ quyền chủ động trong tay, sao có thể khiến cô cam lòng?
Cô hít thở thật sâu, ổn định nhịp tim rối loạn của mình, giả vờ bình tĩnh cười khẽ: “… Tại sao tôi lại phải nhớ anh?”
Hai người kề sát bên nhau, gần như chạm mũi vào nhau. Cô không tiếp tục né tránh mà ngẩng đầu lên chống lại anh, con ngươi mê ly ướt át tràn đầy phong tình.
Cô đã trưởng thành thật rồi… Ngay cả ánh mắt cũng trở nên quyến rũ đến thế.
Nếu nói trước kia cô chỉ là một đóa hoa nho nhỏ, vậy thì cô bây giờ đã trở thành một đóa hoa đào rực rỡ nở rộ dưới mưa, ánh mắt tràn đầy quyến rũ mê người, khiến anh không thể yên bình.
“Ánh Tuyết, tôi nhớ rõ mình đã cảnh cáo em rằng nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt này thì sẽ nguy hiểm lắm rồi mà.”
Trái tim cô đập loạn nhịp, hoàn toàn mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Xin lỗi, tôi đã quên hết lời nói của anh rồi… Nhưng tôi biết bạn trai tôi thích tôi nhìn anh ấy như thế…”
Bị đạp trúng chân đau, mạch máu nổi lên trên trán, khiến anh không thể nhịn được nữa mà thô lỗ bế cô lên, đặt mạnh lên giường.
“Vậy thì đêm nay hãy để tôi nói cho em biết, ánh mắt này nguy hiểm đến mấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!