“Dì Lý không nhận ra à? Đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi, còn đều là độc thân, thường xuyên qua lại với nhau, không yêu đương thì là gì? Hơn nữa trước kia dì có thấy ông chủ dẫn theo người phụ nữ khác vào biệt thự này bao giờ chưa? Còn nữa, mỗi lần họ vừa đến đã vào thư phòng, còn không cho chúng ta tự ý ra vào, vậy thì… Họ làm gì ở trong phòng, còn cần phải nói nữa sao?” Nói đến cuối cùng, hầu gái lộ vẻ mờ ám.
Dì Lý đương nhiên biết.
“Tôi thấy không chỉ có thế thôi đâu! Ông chủ vẫn luôn bị mất ngủ, nhưng tôi phát hiện chỉ cần cô Ái Xuyên đến đây một chuyến thì ông ấy có thể ngủ ngon. Có người yêu ở bên cạnh thì phải khác chứ.” Một hầu gái khác bàn luận.
Dì Lý không nói thêm gì. Mấy năm nay, ông chủ vẫn nhớ thương cô Ánh Tuyết, bà nhìn hai người họ ở bên nhau, cuối cùng lại chia lìa, trong lòng bà tràn ngập tiếc nuối. Nhưng nếu bây giờ, ông chủ có thể bắt đầu cuộc sống mới thì cũng là chuyện tốt.
Dù sao… Ban đầu khi cô Ánh Tuyết vừa rời đi, bà đã chứng kiến tận mắt nỗi đau và sự tra tấn mà ông chủ phải gánh chịu. Không biết bây giờ, cô Ánh Tuyết sống một mình ở bên ngoài, không một ai chăm sóc giờ đã sao rồi.
Một lát sau, trong thư phòng, ánh đèn leo lét, Kiều Phong Khang nằm trên ghế nằm chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt thâm trầm khiến người ta khó có thể phân biệt.
Lăng Ái Xuyên vẫn tao nhã ngồi đối diện anh, mỉm cười nói: “Từ lần này tìm hiểu, tôi có thể nhận thấy cảm xúc của anh khá hơn bốn năm qua rất nhiều. Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân nào đã khiến nỗi đau bốn năm trong lòng anh trở nên nhẹ nhõm như bây giờ không?”
Anh ngậm miệng không nói. Anh không phải là người quen kể ra nội tâm của mình, tới bây giờ vẫn thế. Cho dù đối mặt với bác sĩ tâm lý của mình, anh vẫn còn đề phòng.
Lăng Ái Xuyên vẫn nhớ rõ dáng vẻ đau đớn đến mức gần như sụp đổ của anh khi tìm đến mình. Cô quen biết anh đã nhiều năm, thế nên cô biết rõ nội tâm của anh mạnh mẽ cỡ nào. Nhưng không ngờ người này lại đến tìm cô, nhờ một người ngoài là cô giúp mình điều chỉnh và khơi thông tâm lý, có thể thấy được anh đã phải chịu đựng tra tấn và nỗi đau lớn cỡ nào.
Sau này, cô mới biết rõ… Những nỗi đau ấy, chẳng qua chỉ bắt nguồn từ… Tình yêu say đắm mà thôi.
“Thực ra tôi biết rõ bao nhiêu năm nay, tôi không thể giúp đỡ được gì nhiều cho anh, khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa được gỡ bỏ. Cho nên tôi rất tò mò về sự thay đổi bất ngờ của anh.” Lăng Ái Xuyên nhìn vào mắt anh: “Nếu tôi đoán không nhầm thì… Người thực sự có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng anh đã trở lại rồi, đúng không?”
Nhắc đến người kia, đôi mắt đen láy của Kiều Phong Khang mới hơi sáng lên một chút. Anh chậm rãi ngồi dậy, không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu.
Lăng Ái Xuyên rất vui mừng: “Đó là chuyện tốt. Nếu cô ấy chịu trở về bên anh thì tôi nghĩ là bác sĩ tâm lý tôi đây cũng có thể quang vinh từ chức. Tôi vui mừng thay anh.”
“Cô ấy đã có bạn trai.” Anh lên tiếng, sau đó mím chặt môi, vẻ mặt lại trở về chán nản như trước kia.
Thấy vậy, Lăng Ái Xuyên không khỏi cảm khái. Nếu không phải cô quen thuộc với người đàn ông này thì rất khó tưởng tượng một người đàn ông thoạt nhìn mạnh mẽ như thế, dường như không thứ gì có thể đánh bại anh, nhưng trong lĩnh vực tình yêu, anh chỉ là một đứa học sinh không thể nào học được cách kìm nén, hơn nữa còn là một học sinh chẳng mấy thông minh.
“Nếu đã vậy thì tại sao anh lại không thử từ bỏ? Phương pháp chữa thương tốt nhất của mỗi người chính là quên lãng. Anh phải từ bỏ cô ấy thì mới có thể từ bỏ chính mình.” Bất kể là bạn hay là bác sĩ, cô đều đưa ra đề nghị trực tiếp nhất.
Từ bỏ ư? Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này, trái tim anh lại nhói đau. Anh cau mày, sắc mặt lạnh lẽo: “Cô biết rõ, nếu tôi có thể từ bỏ thì tôi sẽ không ngồi trước mặt cô, mặc cho cô giải phẫu nội tâm của tôi một cách triệt để.”
Lăng Ái Xuyên thở dài: “Cô ấy đã trở thành cái gai trong lòng anh, hơn nữa cái gai này còn đâm anh suốt bốn năm. Trong bốn năm qua, anh ăn không ngon ngủ không yên, buồn bực không vui. Sau này, nếu cô ấy thuộc về anh thì cái gai đó sẽ biến thành hoa hồng. Nhưng nếu cô ấy không thuộc về anh thì cái gai đó sẽ đâm vào sâu hơn, có lẽ cả đời cũng không thể nhổ được đâu.”
Anh chỉ im lặng. Anh không dám chắc tương lai, cái gai ấy sẽ biến thành thứ gì. Chẳng qua, anh biết rõ bất kể là hoa hay là gai thì không cần chờ tương lai đâu, bởi vì giờ đây nó đã không thể nhổ ra được nữa rồi.
“Để tôi đưa cô về.” Kiều Phong Khang nói: “Còn quà… Lần sau tôi sẽ mang cho cô.”
Anh đứng dậy đưa tiễn.
Lăng Ái Xuyên mỉm cười: “Tôi còn có thể mong chờ không?”
Anh gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
“Vậy thì tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?” Lăng Ái Xuyên cười híp mắt nhìn anh.
“Cái gì?”
“Lúc anh vào nhà, tôi nhìn thấy anh xách một thứ trên tay, nếu tôi không nhầm thì đó là trang sức Cartier…”
“Quá tinh mắt thì không đáng yêu lắm đâu.” Kiều Phong Khang mở cửa thư phòng.
Cô mỉm cười: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, chúng tôi luôn chú ý tới những chi tiết nhỏ nhiều hơn người khác. Anh định tặng cho cô ấy hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!