“Ai biết rốt cuộc anh ta đang làm trò gì! Tôi với bạn gái tôi đang ở phòng 3200, nửa đêm anh ta chạy tới phá hỏng chuyện tốt của tôi với bạn gái đã đành, còn dám chất vấn tôi làm gì bạn gái nữa chứ! Tôi với bạn gái làm tình, muốn làm kiểu gì chẳng được, anh ta có quản được không?”
Du Ánh Tuyết hơi giật mình. Đêm qua… Anh đi gõ cửa phòng 3200? Anh cho rằng… Cô còn ở đó à?
“Người kia mở phòng 3201, hơn nữa nhìn vẻ mặt ai oán của anh ta, chắc chắn là tới bắt quả tang. Không chừng đêm qua người ở phòng 3200 trước chúng tôi chính là vợ của anh ta, lén lút đến đây dan díu với người khác nên anh ta cũng theo tới.” Bạn gái của người kia phỏng đoán.
Du Ánh Tuyết nhất thời cạn lời. Thế này là thế nào? Cô đã dan díu với ai? Không, phải nói là… Cô thành vợ anh ấy từ khi nào?
“Hai vị, giám đốc của chúng tôi đã đến, có gì mời các vị nói chuyện với giám đốc của chúng tôi.” Giọng nói của nhân viên lễ tân cắt ngang suy nghĩ của Du Ánh Tuyết.
Giám đốc đứng bên cạnh nói với hai người họ: “Xin lỗi vì đã gây ảnh hưởng cho hai vị. Hai vị yên tâm, chúng tôi sẽ không thu tiền phòng đêm qua. Tôi xin phép được nói lời xin lỗi thay anh Khang.”
Thái độ của giám đốc rất lịch sự nên hai người ngại không đôi co thêm nữa. Vừa nhận được tiền bồi thường vừa không cần trả tiền phòng, đương nhiên không còn gì để nói. Thế là hai người trả phòng, kéo hành lý rời đi.
Du Ánh Tuyết ngây người nhìn bóng lưng hai người. Một lát sau cô mới hoàn hồn, quay sang nhìn giám đốc: “Giám đốc, tôi có thể hỏi tại sao tối qua anh Khang lại đánh nhau với một người xa lạ không?”
“Cô là ai?” Giám đốc đánh giá cô.
“À… Tôi chính là người ở phòng 3200 trước hai người kia.”
“Thì ra là cô.” Giám đốc mới chợt hiểu ra, không khỏi quan sát Du Ánh Tuyết, lúc này mới giảm bớt đề phòng: “Thực ra đó chỉ là hiểu nhầm thôi. Anh Khang cho rằng người ở trong phòng đó vẫn là cô nên mới gõ cửa, ai dè lại thấy một người đàn ông xa lạ mở cửa, tưởng đối phương với cô…” Nói đến đây, giám đốc không tiếp tục bàn về chuyện này mà chỉ cười nói: “Tôi nghĩ chắc anh Khang ghen tỵ nên mới thế. Khi đó quá nóng giận, thế nên không kịp tìm hiểu rõ tình hình.”
Ghen ư? Du Ánh Tuyết không khỏi dao động vì phỏng đoán của giám đốc. Cô ngây người thật lâu mà không thể bình tĩnh lại. Nhưng… Ngẫm lại thì cô bình tĩnh hơn nhiều. Anh ấy có khả năng ghen sao? Suy cho cùng thì họ đã không còn là mối quan hệ bốn năm trước, hơn nữa, anh ấy đã có bạn gái thân thiết rồi.
Cô cười khổ lắc đầu. Đừng tự mình đa tình nữa, sẽ chỉ khiến mình trở nên buồn cười và đáng buồn mà thôi. Có lẽ anh đánh nhau là vì lý do khác.
Thành phố An Lập, buổi tối, Kiều Phong Khang lái xe về biệt thự.
“Thưa ông, cô Ái Xuyên đã đến đây từ lâu.”
Anh mới vào nhà thì người hầu đã nghênh đón.
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồng thời cở áo vest và caravat đưa cho người hầu, vòng qua đại sảnh thì thấy người phụ nữ ngồi trên sofa.
Cô có khí chất tao nhã trầm tĩnh, mùa đông lạnh lẽo mà chỉ mặc áo sơ mi trắng và một chiếc váy màu cam dài qua đầu gối, áo gió được vắt trên tay ghế sofa. Lúc này, cô đang cúi đầu lật xem tạp chí trong tay, mái tóc xoăn dài rũ xuống, rơi trên tạp chí.
Nghe thấy động tĩnh, cô chậm rãi ngẩng đầu, thấy anh thì nở nụ cười nhẹ, khép tạp chí lại.
“Quà của tôi đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!