Một người phụ nữ - một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, lao ra khỏi phòng, ôm lấy khuôn mặt của một người đàn ông với cái mũi sưng tấy, lập tức òa khóc.
Xong đó quay đầu tức giận nhìn chằm chằm kẻ khởi xướng: "Anh làm sao thế, sao lại đánh chồng tôi?"
"..." Kiều Phong Khang sửng sốt, chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt anh một lúc, sau đó nhìn số phòng.
Không gõ nhầm cửa phòng, nhưng không phải là Du Ánh Tuyết!
Nghĩa là, anh dạy dỗ sai người rồi sao?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cơn say bớt đi rất nhiều. Cầm điện thoại ra, bấm một dãy số.
Năm phút sau.
Nghiêm Danh Sơn và quản lý khách sạn vội vã chạy đến.
"Gọi cảnh sát! Tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát! Sao lại có người vô duyên vô cớ đánh người!", người phụ nữ hét lên.
"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, là hiểu lầm thôi. Thật sự là một sự hiểu lầm!" Nghiêm Danh Sơn xin lỗi, nhức đầu ký vào tấm séc: "Đây là chi phí y tế, xin lỗi vì việc tối nay."
"Nếu chỉ cần xin lỗi thì còn cần cảnh sát làm gì? Tôi nói cho anh biết, tiền chúng tôi không..." Từ "thiếu" chưa kịp thốt ra, lời nói của người phụ nữ chỉ bị kẹt lại.
Nhìn chằm chằm vào con số khổng lồ trên tấm séc, nuốt nước bọt, sau đó quay lại nhìn bạn trai.
Sau đó, cô ta lại ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, nói: “Tiền nhiều, chúng tôi cũng không thiếu. Chẳng qua, đây là hiểu lầm, nên bỏ qua cũng được, lần sau có chuyện như này đâu."
Nghiêm Danh Sơn cười nhẹ. Quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Không tưởng tượng nổi, sếp tổng lại đánh nhầm người, mà lại còn đánh nhầm mục tiêu. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
"Khách hàng ban đầu trong phòng này đâu rồi?"
Kiều Phong Khang hỏi người quản lý.
"Tôi vừa mới kiểm tra, cô Ánh Tuyết trả phòng một tiếng trước. Vì có chút gấp, nên cho khách mới thuê luôn." Người quản lý cung kính đáp.
Thì ra là như vậy!
Không phải là cô... May là không phải là cô...
Nhưng… Cô ra khỏi phòng muộn như vậy, đi đâu với người đàn ông đó?
Bây giờ họ vẫn ở bên nhau sao?
Kiều Phong Khang lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tìm thấy số của Trịnh Thanh Vy.
Đêm sâu.
Nghiêm Danh Sơn vẫn điều khiển xe, lái vòng vòng trên phố, mãi không tìm thấy khách sạn Hoa Bắc.
Đi vòng quanh, dừng lại.
Kiều Phong Khang xuống xe, không đi vào, chỉ dựa vào xe.
Khách sạn rất nhỏ.
Cơ thể tê dại.
Đây không phải là nơi sầm uất như The Center. Ở đây, đến người đi bộ còn chẳng thấy mấy.
Hơn nữa, cả dãy đều là cửa hàng bán quan tài, nên rất âm u
Khó mà tưởng tượng nổi, cô gái vốn nhút nhát lại thực sự coi một nơi như vậy là nhà của mình. Suốt bốn năm qua, cô đã trải qua những gì, có thể luyện bản thân thành một Du Ánh Tuyết hoàn toàn khác.
Nghiêm Danh Sơn nhìn hoàn cảnh xung quanh, cau mày, không tin nói: "Giám đốc, anh có chắc là mình không nhầm không? Nơi này quá u ám, không thích hợp cho cô Ánh Tuyết sinh sống."
Kiều Phong Khang hướng vào bên trong: "Vào trong đi."
"Được rồi, vậy thì đi."
Nghiêm Danh Sơn bước nhanh về phía trước, tìm người phục vụ trong khách sạn, nói nhỏ với anh ta.
Du Ánh Tuyết mặc bộ đồ ngủ ngồi trước gương, đến giờ phút này sắc mặt vẫn tái nhợt, môi không có chút máu.
Nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kim cương được cất trong hộp trang sức.
Trong lòng đau âm ỉ.
Cô giấu chiếc vòng tay này như bảo bối, mỗi khi khổ cực hay gặp khó khăn, cô y sẽ lấy nó ra để xem, như thể anh đang ở bên cạnh cô, cho cô sức mạnh vô hình, đủ để chống đỡ những khó khăn và cô đơn suốt bốn năm.
Nhưng mà… Từ nay, chiếc vòng này không còn ý nghĩa gì nữa.
Nó không còn đặc biệt nữa.
Mọi thứ, cũng trong đêm nay, đã thực sự trở thành quá khứ.
Chuông cửa vang lên. Cô tỉnh táo lại, lau đi hơi ẩm nơi khóe mắt, đóng hộp trang sức lại, đặt ở lớp dưới cùng.
"Cô Ánh Tuyết, là tôi, Sunny."
Sunny là người phục vụ của khách sạn. Cô đã sống ở đây nửa năm, gần như quen biết hầu hết những người phục vụ ở đây.
Du Ánh Tuyết thở dài, vỗ nhẹ lên má để khiến bản thân trông có sức sống hơn rồi đứng dậy ra mở cửa.
"Muộn như vậy, có chuyện gì sao?"
"Một vị khách vừa đặt cho cô dịch vụ khách sạn, tôi có thể vào không?"
“Tất nhiên là có thể.” Du Ánh Tuyết quay sang bên cạnh.
Người bên kia đẩy xe, thăm dò nhìn quanh phòng, ngập ngừng hỏi: "Cô Ánh Tuyết có một mình không?"
"Cô đùa tôi à? Cô thấy tôi dẫn người khác về bao giờ không?"
"Vậy là được rồi. Chỉ là, tầm tuổi cô, yêu cũng được rồi."
Du Ánh Tuyết hơi thất thần.
Yêu?
Đúng. Thực ra, một ngày nào đó, cô muốn yêu, muốn kết hôn, muốn sinh con, bình thản tay trong tay sống cả đời với một người...
Nếu bạn chỉ cần tìm một người để yêu và kết hôn, có lẽ… Tần Nguyên là ứng cử viên thích hợp.
Hiếm có ai đến tuổi này vẫn còn thanh khiết, lại ân cần chu đáo, kết cấu gia đình đơn giản, không có ân oán tình thù gì.
Nếu cô ấy và Tần Nguyên kết hôn, sau này sẽ định cư ở Hà Cảng.
Thành phố An Lập, thành phố đó, người ở thành phố đó, sẽ càng ngày càng xa cô...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!