Nhìn khung cảnh đường phố vắng vẻ bên ngoài cửa sổ, Du Ánh Tuyết suy tư hỏi: "Giám đốc Khang muốn tôi giúp gì?"
“Đến là biết.” Trả lời cũng như không.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác của người đàn ông khoác trên người cô, lông mày cau lại.
Đưa tay ra bật máy sưởi, vặn ở mức gió tối đa.
Bên trong xe, lập tức ấm lên.
Du Ánh Tuyết cảm thấy nóng, nhưng không nói gì, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ cởi áo khoác của Tần Nguyên trên vai, gấp gọn gàng rồi để lên đùi.
Cô không để ý hệ thống sưởi trong xe đã dần được điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
Hai người, luôn luôn không có gì để nói. Lúc này, rõ ràng nó đã ở rất gần, thậm chí gần đến mức nằm trong tầm tay.
Nhưng… Họ đều biết, giữa trái tim và trái tim, có một khoảng cách rất lớn.
Ở bên nhau như này chỉ ngắn ngủi như bong bóng xà phòng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Cuối cùng xe cũng dừng lại ở một trung tâm mua sắm. Du Ánh Tuyết biết đây là một sản nghiệp thuộc RQ, mà rõ ràng là nó cũng thuộc về anh.
Anh đậu xe vào gara một cách khéo léo. Du Ánh Tuyết xách túi, lặng lẽ đi theo anh.
Vốn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì cần nói, nhưng cuối cùng, anh không những không nói gì mà còn trực tiếp dẫn cô vào một cửa hàng trang sức của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
Trang hoàng sang trọng, bài bố bắt mắt.
Nơi đây là nơi vô số phụ nữ khao khát. Đại diện cho vật chất, sự lãng mạn và cả hứa hẹn.
Nhưng những thứ này quá hư ảo. Trước kia đi làm, Du Ánh Tuyết đi qua đây vô số này, cũng không dừng chân xem một chút.
Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô không đến đây một mình, mà đến cùng anh.
Tầm mắt, vô thức rơi vào trong tủ quầy.
Một cặp nhẫn rất đơn giản, đột nhiên đập vào mắt cô, lập tức đâm vào tim cô như một mũi kim.
Ngột ngạt đến phát đau.
Bốn năm trước, cô đã từng mua một cặp.
Vô thức chạm vào ngón tay của mình, ở đó trống rỗng,
Giống như trái tim cô giờ này, trống rỗng.
Ngón tay anh cũng trơ trụi.
Chiếc nhẫn mà cô mua bây giờ ở đâu? Có lẽ, anh đã sớm vứt nó đi rồi. Giống như lời hứa đã qua đi, cũng biến mất không tăm tích.
"Du Ánh Tuyết, lại đây."
Giọng anh kéo suy nghĩ của cô trở lại, cũng kéo lại tầm nhìn của cô lại.
Theo sau âm thanh, anh đang ngồi trên ghế sofa da. Chiếc vest làm bằng tay tinh xảo cởi bớt vài cúc, chân dài gác lên lên, để lộ đôi chân sạch sẽ.
Thần sắc hơi lạnh, có chút buốt giá.
Một người đàn ông như vậy rất quyến rũ.
Thế nên, đó giờ những người phụ nữ trong cửa hàng vẫn đổ dồn mắt về đây.
Du Ánh Tuyết sợ rằng cô giống như họ, lặng lẽ véo vào lòng bàn tay, cảnh báo bản thân, tuyệt đối không được mê muội. Sau khi ổn định thần sắc, cô chậm rãi đi tới.
Vừa định hỏi anh đưa mình đến chỗ này định bàn chuyện gì, nhưng trước khi cô kịp nói gì, nhân viên bán hàng đã mang tới hơn mười sợi dây chuyền kim cương.
Cái nào cũng rất chói mắt.
"Thưa anh, đây là những mẫu mới trong cửa hàng của chúng tôi. Hàng này có là bản giới hạn, khắp thế giới chỉ có 10 chiếc."
Anh khẽ gật đầu. Thay vì nhìn những thứ đó, anh quay đầu nhìn Du Ánh Tuyết: "Nhìn xem, em thích cái nào."
Du Ánh Tuyết giật mình.
Ý anh ấy là sao cơ?
"Hóa ra là cho chị đây. Thưa chị, chị xem thử xem thích cái nào hơn?" Người phục vụ lập tức nhìn cô cười: "Nếu chị đeo, tôi đề nghị chị thử cái này xem."
Bên kia chọn một chiếc vòng cổ hình giọt nước.
Trong lòng Du Ánh Tuyết lại rối loạn, đôi mắt thăm dò nhìn anh khó hiểu.
Anh đặt đôi chân vắt chéo của mình ra, xem xét sợi dây chuyền, hỏi một cách tự nhiên: "Em nghĩ sao? Em thích nó không? Thích thì mua cái này".
Nhìn anh lúc nào cũng thản nhiên như gió thoảng mây trôi, nhìn ánh mắt anh, nhìn từng câu của anh dễ dàng khiến cô xoay vòng, Du Ánh Tuyết đột nhiên có chút tức giận.
"Thật xin lỗi, giám đốc Khang. Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng, tôi thật lòng xin lỗi, tôi không thích những thứ này." Không biết đang giận mình hay đang giận anh. Cô nhấc túi đứng dậy, mặt căng chặt.
Rõ ràng chính anh giả bộ xa lạ, chính anh là người có ý giữ khoảng cách với cô, thậm chí cô còn chuẩn bị tinh thần, hai người sẽ không bao giờ gặp lại.
Nhưng bây giờ… Anh đột nhiên đem cô đi lựa chọn trang sức như chưa từng có chuyện gì , rốt cuộc là có ý gì?
Trêu chọc cô sao?
Vui lắm sao?
Cô không biết anh cảm thấy thế nào, nhưng cô biết cảm giác bị tung lên ném xuống, khiến cô lo được lo mất, thật sự rất kinh khủng!
Nói xong, cô sẽ đi luôn. Không được lưu luyến, không cho phép lưu luyến!
Nhưng mà...
Trước khi cất bước, cổ tay của cậu đột nhiên bị người đàn ông bắt lấy.
“Ngồi xuống!” Hai chữ đơn giản là mạnh mẽ, không cho trái lời.
“Giám đốc Khang, tôi đến đây với anh để bàn chuyện công việc.” Du Ánh Tuyết chật vật.
Nhưng anh không lằng nhằng lâu, buông cô ra, hơi ngả người về phía sau, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh: "Bảo cô đi theo chọn hộ quà, là chuyện khiến cho nhóm của mấy người khổ sở thế à? Nếu công ty của cô có thái độ phục vụ như vậy, chuyện hợp tác có khi phải xem xét lại. Chỉ là, chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy mà cô lại dám tỏ vẻ thế này. Sếp của cô có biết không? "
"..." Lời nói của anh hàm ý cảnh cáo và đe dọa, ra vẻ ông chủ, Du Ánh Tuyết không nói nên lời.
Anh ta nói đúng, bây giờ cho dù sếp có đứng đây chọn đồ cùng anh,, cũng nhất định không dám tỏ vẻ gì.
Cô siết chặt chiếc túi trong tay, vẻ mặt dịu lại, rồi nói: "Nhưng... tôi không cần món quà này chút nào."
“Tôi không nói là dành cho cô.” Anh nhàn nhạt nói: “Cô là con gái, cô hiểu rõ sở thích của con gái hơn, nên để cô chọn. Giờ, đã hiểu rõ chưa? "
Nói xong lời cuối, ánh mặt anh nặng nề nhìn cô.
Du Ánh Tuyết sững sờ trong giây lát.
Quẫn bách.
Lúng túng.
Muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!