Lúc đó Trịnh Thanh Vy mới sinh con, sống một mình ở Mỹ. Vừa đúng lúc cô ta thuê người trông trẻ trông con vào ban đêm, yêu cầu duy nhất là người Việt Nam khỏe mạnh, Du Ánh Tuyết đáp ứng đủ điều kiện.
Lúc đến biệt thự nơi cô ta ở, hai người vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Duyên phận luôn kỳ diệu thế đó. Kể từ ngày đó, cuộc sống của Du Ánh Tuyết ở nước ngoài đã thực sự cải thiện, ít nhất là không quá cô đơn nữa.
Bánh Nếp, con của Trịnh Thanh Vy vô cùng dễ thương. Có công việc, từ đi làm thêm biến thành thực tập; từ ngành phục vụ đơn giản nhất đến ngành tài chính. Còn nữa, Trịnh Thanh Vy vừa là người nhà, lại là cấp trên.
Nhưng...
Cả hai người đều giống nhau - với chuyện tình cảm, trống rỗng.
Du Ánh Tuyết từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Phùng Linh Nhi đến Hà Cảng chơi vài lần, luôn hỏi khi nào cô quay lại thành phố An Lập, nhưng cô không trả lời được.
Mấy năm gần đây, rất nhiều cơ hội trong công ty liên quan đến thành phố An Lập, nhưng đều không đến phiên cô tham gia. Vì vậy, hành trình trở lại thành phố An Lập của cô cũng bị đẩy lùi.
Cô nghĩ…
Nếu có cơ hội làm việc, cô sẽ quay trở lại.
Chỉ là...
Sau khi trở về, ngoài Phùng Linh Nhi, cô còn có thể tìm được ai ở thành phố đó? Có ai muốn gặp?
Trong tâm trí Du Ánh Tuyết hiện lên một bóng hình, nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu, ném hình bóng kia ra khỏi tâm trí mình.
Nhổm dậy khỏi giường, cầm lấy cà phê, bật máy tính lên.
Dùng hết khả năng tìm kiếm thông tin CEO RQ.
Nhưng, đối phương rất bí ẩn. Có tất cả những tin đồn.
Có người nói đây là một tập đoàn của Anh, có người lại nói đây là công ty của dân Hà Cảng, người khác lại nói sếp tổng là ông chủ của một công ty niêm yết ở trong nước.
Du Ánh Tuyết không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả, quanh đi quẩn lại vẫn không tìm được chút manh mối. Đúng là một người đàn ông bí ẩn!
Không thu được kết quả, cũng chán không thèm tìm nữa. Sau khi nhấp một ngụm cà phê, cô đã gọi điện cho Trịnh Thanh Vy.
"Chị xử lý tai nạn sao rồi? Khoảng lúc nào thì tới?" Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ. Nếu ông chủ kia không ở Hà Cảng, trong vòng hai ba giờ nữa, e rằng cũng chưa tới được.
"Vừa mới xử lý xong, đang trên đường tới đây."
“Vậy thì tốt rồi, chị tới thì em có thể đi rồi.” Cô lười biếng ngáp một cái, nện cánh tay xuống: “Em buồn ngủ quá, bây giờ em muốn về phòng mình đánh một giấc thật ngon.
Để đối phó với khách hàng của ngày hôm nay, hôm qua thức thâu đêm với nhóm, hôm nay lại căng hết cả thần kinh, không mệt mới lạ.
“Đừng nghĩ đến chuyện ngủ.” Trịnh Thanh Vy nói: “Vừa rồi ông chủ gọi điện thoại nói, bảo cô cùng tôi hoàn thành dự án này.”
“Em cùng chị?” Du Ánh Tuyết lại kinh ngạc.
Dự án này cô chưa từng theo vào, cô cũng không biết gì mấy, hiện tại tạm thời không giúp được gì.
Nói một cách logic, sếp tổng không nên đưa ra một yêu cầu khó khăn như vậy.
"Đúng, chính em đấy. Hơn nữa, không phải là giám đốc đại diện nói. Mà là một yêu cầu đặc biệt của cái ngài giám đốc thần bí phía sau cơ."
Trịnh Thanh Vy vừa nói vậy, lòng Du Ánh Tuyết càng không hiểu.
Nhưng, bên kia là Thần Phật, nên có yêu cầu gì cũng là lẽ đương nhiên.
“Đừng suy nghĩ nhiều, không cần biết mục đích của đối phương là gì, chỉ cần bản thân làm tốt để đối phương không vạch được ‘lông ’thì dĩ nhiên sẽ không sao cả.” Thanh Vy an ủi cô.
"Ừ, vậy thì em phải lấy lại tinh thần rồi. Chị Thanh Vy, chị có thể nhờ trợ lý gửi cho em tài liệu tổng hợp không."
"Được."
Trịnh Thanh Vy đáp một tiếng rồi cúp máy.
Bên này, Du Ánh Tuyết vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo hơn. Nhưng lại phải trang điểm lại.
Đổ hết mỹ phẩm trong túi ra ngoài trong lúc chờ nhận thư.
Mới dặm lại phấn nền, mail đã đến. Du Ánh Tuyết không quan tâm trên mặt mới trang điểm được một nửa, cấp tốc thực hiện kế sách nước đến chân mới nhảy.
Một lúc sau, Trịnh Thanh Vy đưa đội của cô ta đến.
Đối phương rất lịch sự, cũng chuẩn bị sớm một phòng cho bọn họ.
Nhưng, suốt cả buổi chiều, nhóm của Trịnh Thanh Vy không nhận được bất kỳ tin tức nào của bên kia.
Cửa sổ.
‘Màu’ đêm, ngấm dần.
Trịnh Thanh Vy đứng bên cửa sổ khuya, lại nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 7 giờ tối.
Mùa đông, mặc dù nhiệt độ ở Hà Cảng không thấp lắm nhưng trời lại tối nhanh hơn bình thường.
“Vivian, có cần gọi điện cho giám đốc An hỏi thăm tình hình không?” Thư ký của Trịnh Thanh Vy đứng dậy hỏi.
Trịnh Thanh Vy lắc đầu: "Cứ chờ đi. Mà mấy cô cậu cũng đừng ngồi đây chờ nữa, xuống dưới ăn cơm đi. Tất cả chi phí sẽ do công ty chi trả."
“Tuyệt vời, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.” Người nào đó gập phắt máy tính lại, nhảy dựng lên như được đại xá.
Du Ánh Tuyết vẫn đang điên cuồng nạp thông tin trên sô pha, rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc.
Trịnh Thanh Vy bước tới vỗ vai cô: "Được rồi, đừng xem nữa, đi ăn tối với họ đi."
"Em không đói."
"Có đói hay không cũng phải ăn, đừng có như chị, giờ hối hận cũng không kịp."
Trịnh Thanh Vy đối xử với mình giống như chị gái, Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đặt tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Chị không đi sao?"
"Chị sẽ sửa lại tài liệu."
"Vậy lát nữa em mang cơm về cho chị."
"Ừ."
Du Ánh Tuyết theo các đồng nghiệp của mình xuống nhà hàng ở tầng dưới.
Cả nhóm, bao gồm cả Du Ánh Tuyết, tổng cộng có 6 người. Trước khi Du Ánh Tuyết ngồi xuống, đồng nghiệp Tần Nguyên đã sốt sắng kéo ghế cho cô: "Dora, ngồi đây này."
"Tần Nguyên, anh không cần rõ ràng thế chứ, chỉ ga lăng với Dora?"
"Công ty đã có quy định rõ ràng, không được phép yêu đương trong công ty."
Đồng nghiệp nói đùa.