Ông Tô trợn mắt nhìn. Ngay sau đó, dùng sức kéo văng người bà ta xuống đất.
“Mẹ!” Sau khi đánh mất chiếc giáp bảo vệ cuối cùng, Tô Hoàng Quyên hét lên.
Nhưng, trước khi có thời gian bò đến bên mẹ mình, đã bị một gậy đánh mạnh vào lưng.
Cô ta đau đớn rên rỉ, cảm thấy lưng đau như gãy đốt sống.
Nhưng, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào khác, cô ta lại bị quật thêm phát nữa.
Ông Tô thực sự điên máu, lực tay không hề nơi lỏng.
Tô Hoàng Quyên bị một cú vào lưng, một cú nữa vào cổ, lúc này đau đến mức không thể rên nổi một tiếng.
“Tô Thiên Hải tôi, sao lại dạy ra một đứa con gái vô liêm sỉ như mày?!” Ông Hải gầm lên, giáng hết gậy này đến gậy khác, như để hả giận, nhưng cũng như giận con mình không nên người: “Chỉ trách bình thường tao dạy dỗ mày quá ít, nên từ hôm nay tao sẽ cho mày đi vào quy củ! "
Sắc mặt Tô Hoàng Quyên hoàn toàn tái nhợt. Cả người cuộn tròn trên giường, thoi thóp.
Lưng của cô ta nát toạc, bộ đồ ngủ màu trắng cô ta đang mặc đã nhuộm thành màu máu.
Cô ta muốn cầu xin ông tha cho, nhưng không thể nói được.
“Ông Hải, đừng đánh…” Bà mẹ khóc không ra hơi, ôm chặt lấy quần của Tô Thiên Hải, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không nên lời: “Ông thật sự muốn đánh chết con gái mình sao? Chúng ta chỉ có một đứa con gái... "
"Đánh chết mới càng bớt lo!"
Mẹ Tô Hoàng Quyên bật dậy, gần như dùng hết sức lực ôm lấy tay chồng.
"Quyên, đi nhanh lên! Tìm bệnh viện xử lý vết thương! Nhanh lên!"
Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy hai mắt mơ hồ.
Lời bên tai cũng mơ hồ.
Nhưng, cô ta biết nếu cô ta không đi, có thể cô ta sẽ thật sự phải chết dưới tay cha mình..
Cô ta nghiến răng, gần như dùng hết sức lực mà bò ra khỏi giường. Toàn thân run lẩy bẩy.
Mỗi bước đi đều loạng choạng, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cô ta lảo đảo bước ra khỏi nhà họ Tô.
Bắt taxi, yếu ớt để xe đưa đến bệnh viện gần nhất.
Cuối cùng cũng xuống xe, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai.
"Tô Hoàng Quyên, con đĩ này, dám ngủ với chồng tao, tao sẽ khiến mày chết không yên thân!"
Lời vừa dứt, chất lỏng nóng rát tạt tới.
“A!!! Mặt của tôi!” Trên mặt đau đớn, Tô Hoàng Quyên gắng sức che mặt, nhưng vẫn chậm một bước. Cô ta đau đớn đến lẩy bẩy: "Mặt tôi... mặt tôi..."
Bị bỏng rát khiến khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên, sau đó, ăn mòn từng chút, trở nên gớm ghiếc.
"Bác sĩ, cứu, cứu với!"
Cô ta cuồng loạn la hét, sau đó, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
…
Trước khi đi, ngày cuối cùng.
Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi cùng nhau đi siêu thị.
Siêu thị này, cô từng cùng mẹ đi dạo một vòng. Ngoại trừ cô và mẹ, còn có… người đó.
Bước đi, thỉnh thoảng dừng lại giữa những gian hàng, nhìn về phía đối diện.
Bước qua, là một bóng dáng lạ.
Hoặc nam hoặc nữ.
Nhưng, không phải là anh...
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Phùng Linh Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng không thấy gì.
Du Ánh Tuyết thu lại suy nghĩ vẩn vơ, mỉm cười lắc đầu: "Có nhìn gì đâu. Chỉ xem trên kệ có thứ gì mình muốn tìm không thôi."
Phùng Linh Nhi không khỏi liếc cô hai lần, không biết là tin hay không tin.
Chỉ hỏi: "Cậu thực sự định đi Mỹ?"
Du Ánh Tuyết đẩy xe hàng, cho các sản phẩm đặc sản vào trong xe, gật đầu nói: "Ừ, đây là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, học bổng cũng cao hơn Bắc An. Chỉ cần mình chăm chỉ học tập thì sau này sẽ không phải lo học phí."
"Bắc An ổn áp phết mà! Không phải lúc nào cũng muốn vào Bắc An sao? Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định vậy? Cậu nghĩ xem, ở nước ngoài một mình khổ lắm. Ngay cả một người bạn cũng không có..."
Phùng Linh Nhi càng nói càng thấy khó chịu.
Nếu cậu ấy ở lại thành phố Bắc An, ít nhất cô ấy vẫn có thể đi tàu đến gặp được, rất thuận tiện.
Du Ánh Tuyết cười khổ, hơi hạ mi mắt xuống, khẽ nói: "Dù có tệ đến đâu, cũng sẽ không tệ hơn bây giờ, đúng không?"
Phùng Linh Nhi giật mình.
Nhìn vẻ mặt buồn bã, xót xa của cô.
Đúng thế...
Lúc nào, ở đâu, có bao giờ cô không cô đơn?
Không có nhà, cho dù là ở trong nước hay ở nước ngoài, cũng chỉ làm bạn với đơn côi thôi.
"Rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết, cũng không biết bất kỳ ai để bắt đầu lại. Với mình mà nói... có lẽ tân sinh viên..."
Ít nhất, sẽ không có bất kỳ hoàn cảnh quen thuộc nào, cho dù gặp hoàn cảnh tương tự, sẽ khiến tức cảnh sinh tinh.
Phùng Linh Nhi gật đầu, không nói gì, lấy tay siết chặt tay cô.
Đã mua không ít thứ linh tinh, đẩy xe hàng ra quầy thanh toán.
Vì là cuối tuần nên có một hàng dài.
"Này này, mau xem đi, là tin về Tô Hoàng Quyên!"
Phùng Linh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa kéo tay Du Ánh Tuyết.
Sau đó Du Ánh Tuyết ngẩng đầu.
Bên trong siêu thị, tin tức mới nhất về Tô Hoàng Quyên đang được phát trên màn hình TV.
"Đây là nơi mà Tô Hoàng Quyên hôm nay bị tạt axit sunfuric. Hiện tại, Tô Hoàng Quyên đang được cấp cứu. Theo tin tức mà bác sĩ trực tiếp tiết lộ cho chúng tôi, tình hình rất không chắc chắn, mặt sợ là đã bị hủy hoại. Ngoài ra, tôi vừa nhận được một tin khác, có một vụ tai nạn ô tô trong nhà để xe của đài truyền hình vào đêm qua. Cảnh sát nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Tô Hoàng Quyên. Cảnh sát thông báo đã lập án điều tra. Đợi đến khi Tô Hoàng Quyên qua khỏi cơn nguy kịch, sẽ đưa đi điều tra. "
Trên màn hình, phóng viên cầm micro, nói một hơi đến hết.
Thỉnh thoảng có cảnh Tô Hoàng Quyên nằm trên giường bị đẩy vào phòng cứu.
Bị tạt axit sunfuric...
Mặt bị hủy hoại ...
Chỉ nghe thôi, cũng thấy sốc.
"Mấy người này quá độc ác! Lại... đi tạt axit..."
Phùng Linh Nhi xúc động, không dám tin.
Mấy lời ác độc lúc trước, cô ấy nghĩ chỉ để dọa nạt Tô Hoàng Quyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!