Mở túi tài liệu ra, một là giấy báo nhập học của trường đại học Bắc An và vé máy bay đến thành phố Bắc An; một là thư mời nhập học của một trường đại học ở Hoa Kỳ, cùng tất cả visa, hộ chiếu và vé máy bay của cô.
Anh thần thông quảng đại, không có gì ngạc nhiên, anh có thể lấy được những thứ này chỉ trong thời gian ngắn.
"Hai chỗ này, em muốn đi đâu?"
Anh hỏi.
Cô cười. Khi cơn đau đến cực hạn, có thể khiến người ta tê tái đến bình tĩnh.
"Cả hai trường đều hơn mười ngày mới nhập học. Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng."
Nụ cười của cô khiến anh không đành lòng nhìn lâu.
"Bắc An có vẻ là ngôi trường em luôn muốn đến, hãy nghĩ thật kỹ."
Đã từng cảm thấy thành phố Bắc An quá xa, vì vậy cố gắng hết sức để giữ cô ở lại thành phố An Lập. Hôm nay, thành phố Bắc An lại thành một thứ xa xỉ.
"Được."
Du Ánh Tuyết đặt hai tài liệu vào cùng một hộp. Lúc này cô ngẩng đầu nhìn anh: "Sau này… chú định thế nào?"
Kiều Phong Khang sửng sốt.
Sau này?
Anh thậm chí không dám nghĩ đến những năm tháng dài đằng đẵng và nhàm chán nếu không có cô. Vậy, sao phải định?
Kiều Phong Khang nheo mắt, bàn tay nâng khuôn mặt gầy gò của Du Ánh Tuyết, ánh mắt sâu thẳm: "Ánh Tuyết, sau này dù ở đâu, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt..."
Anh nói với cô như dặn dò một đứa trẻ.
Du Ánh Tuyết vẫn đang cười.
Ngoan ngoãn gật đầu.
"Tôi sẽ làm thế, tôi đã trưởng thành rồi. Mà chú..." Cô nhìn anh: "Chú đừng quá bận rộn, nếu không, viêm xương sườn mà tái phát sẽ khổ lắm."
"Ừ..." Anh xoa nhẹ ngón tay cái lên má cô: "Sau này tái phát, sẽ không còn em chăm sóc tôi nữa."
"Không có tôi, nhưng sớm muộn cũng sẽ có người khác. Sau này còn có vợ và con của chú... Chú và cô Hoàng Quyên dự định khi nào kết hôn ?"
Cô hỏi.
Lúc này, nụ cười trên mặt anh khó coi hơn bao giờ hết.
Anh muốn nói, những bức ảnh đó chỉ là sự hiểu lầm.
Anh còn muốn nói, kiếp này, ngoại trừ một cô gái tên là "Du Ánh Tuyết", Kiều Phong Khang vĩnh viễn sẽ không kết hôn - câu nói này có giá trị với kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa.
Nhưng mà...
Tất cả những lời đến đầu môi, chỉ còn lại một câu: "Khi nào tôi kết hôn thật, tôi nhất định sẽ báo cho em."
Mắt cô ngấn lệ.
Ngày hôm đó...
Có lẽ, sẽ không quá muộn ...
Du Ánh Tuyết dọn ra khỏi căn hộ.
Một mình, trở về ngôi nhà cũ trước đây. Vì chỉ ở hơn mười ngày nên bà chủ không tính tiền thuê nhà.
Lại khôi phục cuộc sống trước kia.
Một mình mua thức ăn, một mình ăn cơm, một mình đi siêu thị, một mình học tiếng Anh.
Thỉnh thoảng, Phùng Linh Nhi sẽ đến để đi cùng cô. Nhưng khi Phùng Linh Nhi rời đi, sự trống trải càng trở nên đáng sợ.
Kiều Quốc Thiên cũng tới chỗ cô. Cô đóng cửa không gặp.
Đời này, cũng không muốn gặp lại...
Nhưng, một người, không bao giờ xuất hiện nữa. Họ chỉ giống như hai đường thẳng cắt nhau. Đã từng có giao điểm, nhưng bây giờ...
Đã vậy, càng ngày càng xa, sẽ không bao giờ cắt nhau nữa.
Đếm ngược ngày thứ ba.
Du Ánh Tuyết ăn sáng xong, ngồi trên ghế sô pha, cầm một cuốn sách tiếng Anh. Trên máy tính, bài giảng bằng tiếng Anh đang phát.
Đúng lúc này, tin nhắn của Kiều Minh Đức hiện lên: "Nghe cha anh nói, chú ba đã làm cho em thư nhập học của một trường ở Mỹ. Ánh Tuyết, em đến đây tìm anh đi."
“Thật lòng xin lỗi, Minh Đức, em định đọc Bắc An.” Cô gõ bàn phím trả lời.
Gia tộc họ Kiều, cô ấy không muốn có dính dáng gì nữa.
Không chọc nổi.
"Du Ánh Tuyết! Ánh Tuyết! Mở cửa!"
Cửa bị đập. Giọng của Phùng Linh Nhi rất gấp gáp.
Du Ánh Tuyết rút tai nghe, đóng máy tính rồi mở cửa.
"Sao lại tới đây?"
"Tới giúp cậu. Nhân tiện, mang báo cho cậu. Nhìn đi, tin tức hôm nay đúng là gây choáng!"
Du Ánh Tuyết liếc nhìn, tiêu đề quả thực rất gây choáng.
Tất cả ảnh nóng và video đen của Tô Hoàng Quyên lần lượt được tung ra, chơi trên giường rất có trình, vị trí dẫn chương trình khó có thể giữ được.
"Này, cậu xem video chưa? Nhân lúc chưa bị gỡ xuống, xem nhanh lên. Trước khi đến tớ đã xem qua rồi."
Du Ánh Tuyết không hứng thú chút nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!