Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Bụng dưới đau từng cơn, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Dì Lý vội vàng đi tới đỡ lấy cô, giọng điệu gay gắt: "Cô Quyên, cô đừng nói đây nói mấy lời không đúng nữa, cô Tuyết đang không khỏe, không thể tiếp đón cô."

"Tôi đã nói có những lời này đều là thật, em có thể tự xem." Nói xong, Tô Hoàng Quyên liền lôi trong túi xách ra một xấp ảnh và lắc nó trước mặt Du Ánh Tuyết: "Xem xong những thứ này, nếu em vẫn có thể tự lừa dối mình, thì đó là bản lĩnh của em!"

Vừa nói cô ta vừa nhét những bức ảnh vào tay Du Ánh Tuyết.

Không hiểu sao trong tiềm thức, Du Ánh Tuyết rất ức chế và phản cảm khi nhìn những bức ảnh này.

Các ngón tay cứng đờ, dường như không cầm chắc.

Tô Hoàng Quyên không cho cô né tránh: "Sợ? Không dám nhìn?"

Cô ta thản nhiên cầm lấy một cái và giơ lên trước mặt Du Ánh Tuyết.

"Em nhìn thấy cái này sao? Tối hôm qua bọn chị ngủ cùng một cái ghế sa lon, anh ấy ôm chị, chị dựa vào trong tay anh, bọn chị đang đếm sao đấy."

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng.

Mọi thứ trước mắt như mờ đi. Nhưng, dường như cô có thể nhìn rõ những bức ảnh.

Anh ấy đang nằm đó...

Ảnh cô ta cầm trong tay, mặc đồ ngủ quyến rũ, quần áo xộc xệch.

"Đây, cái này nữa." Tô Hoàng Quyên giơ một tấm ảnh khác lên: "Nhìn kỹ xem, anh ấy đang làm gì chị!"

Trong ảnh, người đàn ông đặt một tay lên ngực người phụ nữ, tay còn lại vòng qua eo cô.

Mập mờ.

Triền miên.

Không thể tin được...

Cái nào cũng thật như vậy.

Như xẻo trái tim cô ra làm trăm mảnh...

Dần dần, thứ bao trùm lên trái tim cô là sự tuyệt vọng và buồn bã...

Như Kiều Quốc Thiên đã nói, họ đã thực sự ở bên nhau đêm qua, thậm chí...

Trái tim trùng xuống, trong phút chốc, nó như chìm xuống đáy, rơi ra từng mảnh.

Cô chỉ cảm thấy lạnh, cả người như được bao bọc trong băng khiến cô run lên rất nhiều. Chân như không đứng vững được.

Thì ra...

Hai ngày qua, anh đột nhiên biến mất vì... Tô Hoàng Quyên...

Cô muốn gặp anh nhiều như vậy, lo lắng cho anh nhiều như vậy, khi cô và đứa trẻ cần anh như vậy thì... anh lại ở bên cạnh một người phụ nữ khác.

Cô nhìn xuống những bức ảnh, bỗng nhiên mỉm cười.

Nước mắt đau buồn mà thấm đẫm đôi mắt.

"Du Ánh Tuyết, đừng gây chuyện không cần thiết nữa! Em và Phong Khang sẽ không thể nào đâu, chưa kể, em còn bị anh ruột của mình, Kiều Quốc Thiên ngủ cùng!" Ngôn từ của Tô Hoàng Quyên sắc bén và ác ý.

Du Ánh Tuyết nắm chặt tay.

Dì Lý cau mày: "Cô Quyên, cô đang nói nhảm gì vậy? Cô là nhà báo, nói ra lời này thì phải chịu trách nhiệm pháp lý!"

“Nếu tôi nói dối, Du Ánh Nguyệt có thể ra tòa kiện tôi!” Tô Hoàng Quyên cười cười, ánh mắt rơi vào bụng dưới của Du Ánh Tuyết, khinh thường, nói: “Đứa nhỏ này là của Phong Khang à, tôi nghĩ vẫn chưa biết được. Có thể nó là kết tinh tội lỗi từ việc loạn luân với anh trai mình của cô."

"Bốp! " một âm thanh rõ ràng vang lên.

Tay của Du Ánh Tuyết nâng cao rồi hạ xuống.

Tát vào mặt Tô Hoàng Quyên không thương tiếc. Ngay lúc đó, nó vang lên giòn giã, cô thật sự không còn chút khí lực nào, tát nó xuống, lòng bàn tay run rẩy đỏ bừng.

Nửa khuôn mặt của Tô Hoàng Quyên sưng tấy.

Cả người bị đánh cho ngốc.

Một lúc sau, cô ta mới hoàn hồn lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Du Ánh Tuyết, tức giận đến mức môi phát run.

Cô thực sự... dám tát mình?

Dì Lý bên cạnh cũng kinh ngạc, bà chưa bao giờ thấy cô Tuyết tức giận như vậy.

"Cút!"

Du Ánh Tuyết duỗi thẳng ngón tay chỉ ra ngoài cửa.

Tô Hoàng Quyên hoàn hồn, vung tay lên, muốn trả lại cái tát. Nhưng dì Lý đã trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài cửa.

Rầm! Một tiếng động lớn, cánh cửa bị đóng sầm lại. Tô Hoàng Quyên bị chặn ngoài cửa thì lớn tiếng chửi bới.

Du Ánh Tuyết đứng yên, cúi đầu, ngơ ngác nhìn những bức ảnh.

Những ngón tay nắm rồi lại duỗi, ảnh chụp bị bóp nát, trước mặt, mọi thứ đều mờ mịt, thế nhưng...

Tại sao cô nhìn thấy những bức ảnh này rõ ràng như vậy?

Từng bức ảnh ấy như một nhát dao sắc nhọn cứa vào tim cô...

Từng chút, từng chút đục khoét...

"Cô Tuyết, đừng nhìn..."

Dì Lý ở bên cạnh, không nhịn được, muốn đem ảnh chụp trong tay ném đi.

Ngón tay buông lỏng, ảnh chụp rơi đầy sàn nhà,

Cả người như bị rút sạch linh hồn, mặt áp xuống đất, cái lạnh thấu xương xuyên thấu qua từng tế bào cho đến lạnh thấu tận đáy lòng...

Cô không có quyền gì trách móc anh...

Mình và Kiều Quốc Thiên chẳng phải cũng...

Quả nhiên, mẹ nói không sai, bọn họ không có kết quả gì hết...

Không nhận được lời chúc phúc nào, chỉ có hai người chịu lời nguyền là ngoan cố bên nhau, kết cục làm sao có hậu?

Mối quan hệ ích kỷ và bướng bỉnh này là xây dựng trên vết thương của Minh Đức, bà cụ, cha và mẹ, vì vậy Chúa có lòng tốt để cho bọn họ kết thúc tại đây...

Không biết ngây người trên đất bao lâu, khóe mắt cũng khô, giống như cô chưa từng khóc.

Những tấm ảnh đó, từng tấm một, cô nhặt lên, xếp gọn gàng và để trên bàn.

"Dì Lý, đơn đồng ý phẫu thuật đâu? Lấy đi, tôi sẽ ký."

Giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy quyết tâm hơn bao giờ hết.

Trái tim dì Lý nhói đau, hai mắt đỏ hoe.

"Cô Tuyết, chắc cậu chú sắp về rồi! Chờ một chút, cậu về rồi chúng ta sẽ lại đến bệnh viện."

Du Ánh Tuyết mỉm cười, nụ cười của cô ấy thanh tao và hư không, giống như một làn khói, sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Cô nhìn dì Lý: "Chúng ta đừng tự dối mình, đứa trẻ thậm chí còn không có nhịp tim. Nó, đã chết rồi..."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!