Một cái tát để đổi lấy một thái độ kiên quyết hơn.
Chiếc xe biến mất trong trang viên với tốc độ như điên.
Nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng dáng ngày càng nhỏ trong gương, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy buồn bực trào ra, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Cô khẽ cắn môi.
Đưa tay lên và lau khô.
Tại sao cô phải khóc?
Vì Kiều Phong Khang à? Không! Đêm qua cô đã thề rằng cô sẽ không bao giờ chịu đựng anh nữa, sẽ không bao giờ bị anh làm nhục nữa. Ngược lại, nỗi đau mà anh gây ra cho cô, cô phải trả lại tất cả!
Vì thế...
Những giọt nước mắt này, là dành cho Kiều Quốc Thiên?
Buồn cười!
Bọn họ chỉ là bạn giường, nói thẳng ra chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi! Không có anh ta, sẽ còn có người đàn ông khác, cô ta dựa vào cái gì mà phải rơi lệ vì anh ta?
Cô ta nghĩ...
Có lẽ là vì bản thân giữ được nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn chết, chết hoàn toàn trong lưới tình.
Kiều Phong Khang và bà cụ nói câu được câu chăng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, không biết lái xe hay Kiều Quốc Thiên bao giờ mới đến thôn trang này.
Cứ chờ đợi thế này không phải cách.
Có hơi nóng ruột.
Chẳng biết tại sao, ngực, càng ngày càng khó chịu.
Ngột ngạt đến mức gần như không thở được.
Trước giờ chưa từng không ở bên Ánh Tuyết một ngày một đêm như vậy.
Loại cảm giác này thật sự khó chịu.
"Phong Khang, sao thế? Sao cứ đứng ngồi không yên thế?" Bà cụ hỏi.
Anh dứt khoát đứng dậy, nhíu chặt mày: "Mẹ nghỉ ngơi chút đi, con ra ngoài một chuyến."
Bà cụ chưa kịp nói gì thì anh đã ra khỏi phòng.
"Chú tư về chưa?"
Người chưa đến mà tiếng đã đến trước.
Kiều Vân Nhung đang xem ti vi, nghe anh nói vậy thì vội vàng đứng lên: "Chưa, em đi gấp à?"
Kiều Phong Khang không thể chờ đợi thêm được nữa.
"Chị nói với bà cụ một tiếng, hôm nào em đến thăm sau."
Nói xong, anh lấy áo khoác trên ghế sô pha, cất bước ra ngoài.
Kiều Vân Nhung vội vàng đứng dậy cản anh. Trước khi đi, Tô Hoàng Quyên đã dặn dò nhiều lần, phải chặn anh ở đây, nửa ngày cũng được, bây giờ làm sao có thể để anh tùy tiện đi?
"Phong Khang, chờ một chút! Bên ngoài không có xe. Nếu đi bộ thế này, dù trời tối cũng không tới được thành phố."
Kiều Phong Khang nhìn Kiều Vân Nhung, ánh mắt sắc bén, như muốn xem thấu tâm tư của bà ta.
Bàn tay ngăn cản anh dường như cũng muốn rụt về.
"Chị giấu em gì phải không?"
Kiều Vân Nhung chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Chị... Chị có thể giấu diếm em cái gì?"
Anh càng cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ.
Nhanh chân hướng phía trước, tới gần một bước. Cặp mắt kia, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Vân Nhung.
Kiều Vân Nhung chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nhìn anh một chút, rồi lại chuyển sang hướng khác.
"Em... em nhìn chị như thế làm gì?'
“Nói thật đi!” Kiều Phong Khang hỏi, mỗi chữ đều như siết chặt răng mà nói, lạnh và cứng như đá: "Em hỏi lại lần nữa... chị đang giấu em chuyện gì?"
"..." Ánh mắt kia quá mức kinh khủng.
Kiều Vân Nhung không dám nói láo, bà ta hiểu em trai mình, tất cả những lời nói dối trước mặt anh đều không thể nào che dấu được.
Nhưng lại không dám nói thật!
Nếu anh biết bà ta, Tô Hoàng Quyên và bà cụ hợp tác đóng vở kịch này, để đánh lạc hướng anh, sau đó để giới truyền thông đối phó với Du Ánh Tuyết, thì hậu quả làm sao chịu nổi?
"Phong Khang, chuyện gì vậy?'
Kiều Nam Thành say quá, mới vừa tỉnh lại, đi ra khỏi phòng thì thấy hai chị em đang giằng co, có hơi không hiểu cho lắm.
"Nam Thành, anh tới đúng lúc lắm!" Nhìn thấy ông ta, Kiều Vân giống như nhìn thấy vị cứu tinh của mình vậy.
Bà ta nghiêng người sang một bên, tránh ánh mắt của Kiều Phong Khang, đi về phía Kiều Nam Thành: "Tối hôm qua anh uống quá nhiều, nôn ra một đống hỗn độn. Bây giờ chắc bụng trống rỗng. Em đi nấu cho anh bát cháo."
Vừa nói, bà ta vừa đi vào bếp.
Kiều Phong Khang cau mày, muốn đi theo, nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã, từ bên ngoài đi vào.
"Tổng giám đốc Kiều!"
Giọng nói này...
Mọi người nghi ngờ nhìn ra cửa.
Nhìn thấy người tới, Kiều Vân Nhung không thôi.
Không phải ai khác đến, mà là Nghiêm Danh Sơn.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Kiều Phong Khang hỏi.
“Tôi lặng lẽ đi theo anh Kiều Quốc Thiên tới.” Nghiêm Danh Sơn nhìn những người xung quanh, khẽ gật đầu và chào họ.
Sau đó, anh ta nặng nề nhìn Boss tiến lên một bước, bên tai thì thầm vài câu.
Những tin tức sáng nay rất quan trọng, biết được Kiều Quốc Thiên ra ngoài, anh ta đương nhiên không dám lơ là, liền lái xe theo sau.
Kiều Vân Như căng cứng cả người, trái tim như nhảy lên cổ họng.
Bà ta lo lắng nhìn Tiêu Phượng Thanh. Nhưng nhìn sắc mặt của anh càng ngày càng lạnh đi, bà ta chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Lặng lẽ lùi lại, cố gắng lẩn trốn.
Kiều Nam Thành đứng sau lưng bà, bị bà lùi đến đập vào ngực ông ta, nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, lại không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!