Cô nằm trên giường lớn, cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu tim.
Đứng dậy lần nữa, lê thân hình cứng ngắc, lôi bộ đồ đã được gấp cẩn thận từ trong tủ ra.
Ôm quần áo của anh trong lòng, một lần nữa cuộn mình trên giường.
Cô tưởng tượng, mình như đang ôm anh...
"Con ngoan, con phải ngoan ngoãn, ở trong bụng mẹ, cho cha con trở về..."
Cô thì thầm, gương mặt nhỏ trắng bệch nhẹ nhàng cọ lên bộ đồ vest của anh, dường như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên quần áo.
"Cha mẹ yêu con nhiều lắm..." Giọng Du Ánh Tuyết nghẹn ngào: "Chỉ cần con ngoan ngoãn đợi, mẹ sẽ không đi đâu... mẹ và cha ở đây cùng đợi con lớn lên, cho nên, con kiên cường một chút, được không?"
Van xin, buồn bã và tuyệt vọng.
Nước mắt không tự chủ được mà chảy dài, làm ướt bộ quần áo của anh, làm ướt cả gối đầu...
Cố gắng muốn bỏ qua, nhưng mà...
Phần bụng, đau đớn từng đợt truyền đến. Đau hơn bất kì lúc nào, dồn dập, dường như cô còn cảm thấy như mình đang chết đi.
Loại đau khổ này, ngấm tận xương tủy.
Mỗi một tế bào, đều như bị xé rách.
Cô cắn chặt môi đến mức sắp chảy máu, cô nhịn không để cho mình kêu lên một tiếng.
Giống như là chỉ cần không kêu đau, cô sẽ không đau, không kêu đau, con của cô vẫn còn đó.
Nhưng, nước mắt không kìm được chảy xuống, tiếng thổn thức hụt hẫng và buồn bã khiến cô run lên bần bật.
Chú ba...
Tôi đau....
Đứa bé cũng đau...
Bây giờ anh đang ở đâu?
Những bức ảnh nóng kia rõ ràng có người ở phía sau giật dây.
Với tốc độ nhanh nhất, các mạng lớn trong thành phố bắt đầu lan rộng. Tất cả những lời lẽ bẩn thỉu được phát ra, nhắm vào Du Ánh Tuyết.
Kiều Quốc Thiên nhìn những bức ảnh đó, mắt anh ta dường như phun ra lửa.
Có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Du Ánh Tuyết, không hiểu sao anh ta lại thấy không đành lòng.
Anh ta tưởng rằng Tô Hoàng Quyên không còn những bức ảnh đó nữa, nhưng anh ta không ngờ rằng cô ta lại lưu bản sao.
Đóng máy tính lại, anh ta cầm chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Trên đường đi, ánh mắt của tất cả nhân viên đều hướng về anh bằng đủ loại ánh mắt!
Chết tiệt!
Xe của Kiều Quốc Thiên, đã lái đến thôn trang. Trước khi bước vào, anh ta đã nhìn thấy Tô Hoàng Quyên từ xa.
Rõ ràng là cô ta cũng nhìn thấy xe của anh ta, lại xỏ đôi giày cao gót vào chân mình. Đứng đó, nhàn nhã đợi anh ta dừng lại.
"Kíp" một tiếng lớn, Kiều Quốc Thiên đạp mạnh phanh xe. Chiếc xe chỉ còn cách vài centimet nữa là đâm vào Tô Hoàng Quyên.
Qua kính chắn gió, cô ta có thể thấy được vẻ giận giữ của Kiều Quốc Thiên.
Khóe môi cô ta nhếch lên.
Cô ta đã đoán đúng, những tấm hình kia xem ra đã có hiệu quả. Cô ta sớm biết Kiều Quốc Thiên sẽ đến tìm mình để hỏi tội, cho nên đã đứng đây chờ anh ta tới.
Kiều Quốc Thiên đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng kéo cô ta một cách thô bạo, ép vào thân xe.
Lưng cô ta bị đập vào thân xe, phía sau hẳn là đã tím xanh một mảng, đau đến trán cô ta ứa ra mồ hôi lạnh.
"Kiều Quốc Thiên, anh nổi điên cái gì vậy?" Cô ta trừng mắt nhìn anh.
"Tôi nổi điên? Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, những tấm hình đó không thể bị phát tán ra ngoài." Kiều Quốc Thiên gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Hoàng Quyên cười: "Bây giờ mới nghĩ làm anh trai tốt rồi à? Lúc trước bỏ thuốc cô ta, chụp mấy tấm hình này, sao không nghĩ tới hậu quả?"
"Những tấm hình này được lan truyền thì có lợi gì cho cô chứ? Cô cho rằng như vậy thì Kiều Phong Khang sẽ cưới cô à?"
“Đúng vậy, anh ấy sẽ không kết hôn với tôi!” Lời nói của Kiều Quốc Thiên như đánh vào vết thương của cô ta, cô ta cao giọng nói.
Cô ta đứng thẳng lưng, cố chấp nhìn anh chằm chằm, trong mắt hiện lên sự căm hận sâu sắc: "Là bởi vì anh ấy không chịu cưới tôi, đó là lý do tại sao tôi muốn hủy hoại tình yêu của anh ấy và Du Ánh Tuyết! Vì anh ấy đối xử với tôi tàn nhẫn, đừng trách tôi đối với anh ta tàn nhẫn!"
Đây là Tô Hoàng Quyên. Điên rồ, bướng bỉnh, cực đoan!
Không phải ngày đầu tiên Kiều Quốc Thiên biết về cô ta.
"Tô Hoàng Quyên, bắt đầu từ hôm nay, cho dù cô muốn tiêu diệt Kiều Phong Khang hay Du Ánh Tuyết thì đều không liên quan đến Kiều Quốc Thiên tôi! Với cả... sự hợp tác của chúng ta đã kết thúc!" Kiều Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tôi có thể thấy, trên thực tế, cho dù cô có làm gì đi nữa, cô cũng sẽ không bao giờ bước được vào cửa nhà họ Kiều, bước vào trái tim của Kiều Phong Khang! Cho nên, mười phần trăm cổ phần của Kiều Thanh, mãi mãi cũng không có khả năng được cầm! Không có cổ phần, chúng ta cũng không cần hợp tác!"
Tô Hoàng Quyên kiên định nhìn anh ta, đối diện với vẻ mặt lãnh đạm và lạnh nhạt của Kiều Quốc Thiên, không hiểu vì sao, đôi mắt cô ta dần trở nên mơ hồ.