Nghiêm Danh Sơn còn chưa kịp suy nghĩ.
Cúp máy, Du Ánh Tuyết vẫn căng thẳng nhìn anh ta. Anh ta cho biết: “Anh Kiều Quốc Thiên đang đợi cô ở tầng sáu. Anh ấy biết tổng giám đốc Kiều đang ở đâu, nói rằng anh ấy muốn cô xuống."
Du Ánh Tuyết vừa nghe xong thì vội vàng đi xuống.
"Cô Tuyết, cẩn thận!"
Nghiêm Danh Sơn lo lắng nhắc nhở phía sau, nhưng lúc này, Du Ánh Tuyết hoàn toàn không nghe thấy. Nhìn thấy bóng lưng của cô biến mất, anh ta khẽ cau mày nhìn xuống điện thoại di động của mình.
Là do anh ta cả nghĩ rồi?
Nói chung, Kiều Quốc Thiên và tổng giám đốc Kiều có bất đồng, nếu có bất cứ điều gì, Tổng giám đốc Kiều nên thông báo riêng cho anh ấy.
Nhưng...
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy lạ. Sau tất cả, dù sao họ vẫn là anh em.
Nghĩ vậy, Nghiêm Danh Sơn cũng không nhiều chuyện nữa.
Chỉ trong vài phút, cô ấy đã đứng trước mặt Kiều Quốc Thiên.
"Nghe nói em đang tìm anh ba của anh."
Kiều Quốc Thiên dựa vào chiếc bàn bên cạnh, lật xem hồ sơ trên đó, sau khi nói xong, anh ngước nhìn Du Ánh Tuyết.
Phần bụng dưới nhô cao của cô khiến mắt anh ta tối đi.
"Anh có biết chú ba ở đâu không?"
“Anh biết.” Kiều Quốc Thiên gật đầu, đôi môi mỏng mím lại: “Anh ấy bây giờ đang ở cùng Tô Hoàng Quyên.”
Du Ánh Tuyết cảm thấy Kiều Quốc Thiên chỉ đang nói những điều vô nghĩa.
“Xem ra anh chẳng biết gì cả.” Lạnh lùng liếc anh ta một cái, cô mở cửa văn phòng muốn đi ra ngoài.
"Tối hôm qua, bọn họ ở cùng nhau cả đêm!"
Kiều Quốc Thiên nói một lần nữa, còn nâng tông giọng của mình lên.
Tay Du Ánh Tuyết đặt trên tay nắm cửa. Tay nắm cửa bằng kim loại khiến lòng bàn tay khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
Cô quay đầu lại nhìn Kiều Quốc Thiên chế giễu: "Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?"
Kiều Quốc Thiên ném tập tài liệu lên bàn nhún vai: "Tin hay không, anh không quan tâm. Chỉ vì em muốn biết anh ấy ở đâu, nên anh sẽ nói cho em biết sự thật."
“Đúng rồi!” Anh ta nhớ ra cái gì đó, cầm lấy điện thoại trên bàn ném vào tay Du Ánh Tuyết: “Nếu không tin anh thì có thể thử gọi cho Tô Hoàng Quyên xem điện thoại của cô ta lúc này có giống với của anh ba, đều không có cách nào liên lạc được không."
Gọi cái gì? Có gì hay mà gọi?
Cô vốn không cần phải nghi ngờ Kiều Phong Khang.
Huống hồ, nếu điện thoại của Tô Hoàng Quyên không liên lạc được thì có thể nói lên điều gì? Chỉ là trùng hợp thôi! Loại này nếu cô mà tin thì đúng là quá ngốc.
Du Ánh Tuyết tự nhủ với bản thân nhiều lần, bước tới, trả lại điện thoại và đặt nó trên bàn làm việc.
Bàn tay vừa định thả ra thì bất ngờ bị Kiều Quốc Thiên giữ chặt.
Anh ta sắc bén nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô: "Du Ánh Tuyết, em đang sợ cái gì? Tại sao không dám gọi?"
"Tại sao tôi phải gọi? Tôi tin anh ấy!"
Cô cũng trừng mắt nhìn lại anh ta.
Anh ta bật cười: "Sự tin tưởng này thật sự rất cảm động. Nhưng mà, Du Ánh Tuyết, đừng trách anh không nhắc trước cho em, không ai có thể tin tưởng được. Những lời nói ngọt ngào đó đều là để lừa những kẻ ngu ngốc như em thôi."
Du Ánh Tuyết kiên quyết rút tay về, giễu cợt.
"Đừng suy bụng ta ra bụng người, anh ấy không giống anh. Với cả, nếu như tôi tin lời nói một phía từ loại người như anh mới thật sự là đồ ngốc."
Đôi mắt của Kiều Quốc Thiên nheo lại, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Du Ánh Tuyết một lúc lâu. Cô không dễ mắc lừa nhưng trong tưởng tượng của anh ta.
Nhưng, sớm muộn gì cô cũng sẽ muốn biết, một số chuyện không hoàn hảo như cô tưởng tượng.
Du Ánh Tuyết không ở lại lâu, rời khỏi Kiều Thanh, dì Lý đi theo sau.
Thời tiết có chút thay đổi, ánh nắng ban mai bị che lại, hiện tại chỉ còn lại một mảnh xám xịt.
Có lẽ thời tiết thực sự không tốt, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tâm trạng của mình cũng trở nên rất tệ.
Những lời của Kiều Quốc Thiên là nói dối cô ấy, vậy thì...
Bây giờ, anh đang ở đâu?
Với ai nữa?
Trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh, khiến bước chân cô khựng lại.
Đó là hình ảnh trong giấc mơ của cô đêm qua!
Anh có một người phụ nữ khác không phải là mình...
Ngực, chợt đau nhói.
Mặc dù cô đã nghĩ đến việc anh và Tô Hoàng Quyên rất có thể sẽ ở bên nhau khi cô rời đi, nhưng bây giờ nghĩ đến cảnh tượng chân thực như vậy vẫn đau lòng.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Cô Tuyết, cô không sao chứ?” Dì Lý nhìn thấy tình hình thì lo lắng, Du Ánh Tuyết nắm lấy tay dì Lý, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay cô, để cho sự lạnh lẽo ở tay cô tan đi một chút, cơn đau nhức trong lòng cũng tan đi một chút.
Một lúc sau, cô lắc đầu thở dài: "...Tôi không sao."
Đó chỉ là một giấc mơ! Những giấc mơ luôn bị đảo ngược!
Du Ánh Tuyết tự an ủi mình, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay dì Lý đột nhiên vang lên. Tim giật thót một cái, Du Ánh Tuyết nhìn dì Lý gần như ngay lập tức.
Có phải chú ba không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!