Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Không còn lựa chọn nào khác.

Đừng nói từ đây đi tới trong phố, chỉ mới đi tới chỗ bắt được xe thôi cũng là sáng mai rồi.

Đêm rất dài.

Kiều Phong Khang đi ra khỏi nhà xe, anh vẫn không hề buồn ngủ.

Đúng như Tô Hoàng Quyên nói, trong nhà xe chỉ có xe, không có xăng.

Anh rất lo lắng cho cô nhóc của anh.

Chỉ sợ là tới giờ cô vẫn đang chờ anh về nhà.

Kiều Phong Khang cảm thấy rất nóng nực, anh cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống ghế sô pha.

"Chưa ngủ à?" Kiều Nam Thành đi lấy hai chai rượu dưới hầm lên thì thấy Kiều Phong Khang đang ngồi trên ghế sô pha.

"Không buồn ngủ."

"Vậy thì tốt, đi uống với anh một chút." Kiều Phong Khang đứng dậy vào phòng bếp lấy một ly đế cao.

Ở vườn sau, hai người đàn ông ngồi cụng ly.

Lúc này đã là cuối thu.

Những tán cây um tùm trong vườn đã rụng hết lá. Bầu trời đêm mênh mông điểm rất nhiều ngôi sao sáng, chung quanh rất im lặng.

Kiều Phong Khang nghĩ, khi anh và Du Ánh Tuyết già rồi thì sẽ chọn nơi như thế này mà sống, bình yên cũng là một chuyện rất tốt.

"Nghĩ gì thế?" Kiều Nam Thành hỏi anh.

"Nghĩ một vài chuyện rất xa xôi." Anh nhớ tới cô nhóc của mình rồi quay lại nhìn về phía Kiều Nam Thành: "Vẫn luôn nợ nhà anh một lời giải thích. Nhưng cũng cảm ơn anh và chị dâu không trách em ích kỷ." 

Kiều Nam Thành biết anh đang nói tới chuyện Du Ánh Tuyết.

"Có lẽ cho dù tất cả mọi người đều phản đối thì em vẫn đến với Du Ánh Tuyết nhỉ? Đối với em Du Ánh Tuyết quan trọng tới thế sao?"

Kiều Phong Khang giơ chiếc nhẫn trên tay lên rồi trả lời Kiều Nam Thành bằng vài chữ: "Không phải là cô ấy thì em không cưới."

Rất kiên quyết và vững tâm.

Kiều Nam Thành nhìn anh, vốn ông ta vẫn hơi canh cánh trong lòng nhưng giờ đã bình tĩnh trở lại.

Tình yêu là thứ không ai nói trước được. Có lẽ ông trời đã định Du Ánh Tuyết phải ở bên cạnh Kiều Phong Khang, còn Minh Đức chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Chuyện này cũng là một loại trưởng thành. Đối với một cậu trai vừa đầy 20 tuổi thì có lẽ cũng không phải chuyện xấu.

"Minh Đức hồi phục sao rồi?" Kiều Phong Khang hỏi.

"Cũng khá tốt, chỉ là vẫn chưa thể ngồi máy bay nên lần này không về nước."

"Về muộn một chút cũng tốt." 

Bây giờ Kiều Thanh đang rất hỗn loạn, anh đã hiểu rõ dã tâm của Kiều Quốc Thiên và Kiều Vân Nhung, những ông già trong ban giám đốc cũng đang rục rịch.

Nếu như muốn đàn áp bọn họ rồi lại ổn định tình hình thì cũng mất khoảng ba năm năm năm.

Hai anh em trò chuyện với nhau, cụng ly cũng là một chuyện khá vui sướng.

Uống hết hai bình rượu rồi Kiều Nam Thành lại xuống hầm lấy thêm mấy bình lên.

Cuối cùng hai người uống đến bất tỉnh nhân sự mới thôi

...

Tô Hoàng Quyên đang ngủ thì nghe tiếng đập cửa.

"Ai thế?"

"Là chị đây! Mau mở cửa đi."

Tô Hoàng Quyên nghe thấy giọng của Kiều Vân Nhung thì tỉnh dậy ngay, cô ta vội vàng choàng cái áo khoác rồi ra mở cửa.

"Sao vậy?"

"Em mau ra đây." Kiều Vân Nhung kéo cô ta xuống lầu, Tô Hoàng Quyên mờ mịt không hiểu gì, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Kiều Vân Nhung nói: "Em cũng thật là, đã muốn thân với Phong Khang thì sao không chú ý nó một chút? Bây giờ nó ở dưới lầu uống đến bất tỉnh nhân sự, em còn không biết!"

"Anh ấy uống say?" Tô Hoàng Quyên kéo lại áo ngoài, trong lòng lo lắng, bước chân cũng nhanh hơn: "Trong bếp có mật ong không ạ? Em làm chén trà mật ong cho anh ấy tỉnh rượu.

Nói xong, cô ta lại muốn đi vào phòng bếp.

Kiều Vân Nhung kéo cô ta lại: "Em xem em kìa, đúng là còn trẻ không hiểu sự đời! Cơ hội tốt thế, em còn cho nó tỉnh rượu làm cái gì?"

"Có ý gì?"

Kiều Vân Nhung liếc cô một cái, trực tiếp kéo áo khoác đang mặc xuống, ném qua một bên.

Đồ ngủ của Tô Hoàng Quyên là một bộ váy ren màu đen, không tính là bảo thủ. Nhưng Kiều Vân Nhung liếc một cái, liền kéo một bên quai áo xuống đến cánh tay.

Cứ như vậy, bộ ngực lộ ra hơn nửa, như này trong đêm, quá là gợi cảm: "Chị?"

Tô Hoàng Quyên không hiểu lắm nhìn bà ta.

"Được rồi, đừng che nữa, như này là tốt nhất." Kiều Vân Nhung rất hài lòng với kiệt tác của mình, kéo cô ta ra sân sau, vừa đi vừa cười mập mờ: "Đêm nay giao Phong Khang cho em. Say thành thế này rồi, em muốn giày vò thế nào thì giày vò, muốn sao thì làm thế. Hiểu chưa?"

Tô Hoàng Quyên cuối cùng cũng hiểu ý của bà ta. 

Nhưng mà vẫn lo lắng như cũ.

"Nhưng mà lỡ như Phong Khang biết..." Hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi.

"Phải biết mới tốt, dù sao gạo cũng nấu thành cơm rồi, nó cũng không còn cách nào khác." Kiều Vân Nhung khuyến khích, thấy Tô Hoàng Quyên vẫn còn lo lắng thì nói tiếp: "Chẳng phải em nói con nhỏ Du Ánh Nguyệt kia đã có thai rồi mà? Nếu em cũng có con của nó, thì để xem nó chọn thế nào! Du Ánh Nguyệt thân cô thế cô, bên này em có chị, còn có chú tư, có bà nội, còn cả nhà họ Tô của em chống lưng nữa, không sợ thua một con nhỏ mười tám tuổi đầu."

Nhưng lời này của Kiều Vân Nhung đúng là có lời thật.

Tô Hoàng Quyên như được tiếp thêm sức mạnh.

Mùi rượu, nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!