Hồi lâu sau, anh châm điếu thuốc đưa lên môi chưa nhấp một ngụm, lại dập tắt. Vật nhỏ không thích mùi khói, bây giờ có con rồi cũng không ngửi được mùi khói.
"Đừng đứng đây nữa, đi nghỉ đi." Anh dặn dò dì Lý.
Dì Lý cũng nhìn ra được, tâm trạng của anh cũng không thể nào bình tĩnh, đứa bé kia, anh và Du Ánh Tuyết đều rất để ý tới.
"Cậu chủ, cậu đã về rồi thì ở bên cô Tuyết nhiều hơn. Tôi thấy được cô ấy rất sợ đứng bé xảy ra chuyện..."
"…Tôi biết rồi."
Sau khi rửa mặt xong, Kiều Phong Khang trở lại phòng.
Nằm trên giường lớn, được như thỏa nguyện mà ôm vậy nhỏ trong lòng. Nương theo ánh đèn giường, nhìn gương mặt nhỏ có hơi tiều tụy của cô, lại càng thấy thương tiếc.
"Chú ba..."
Cô đột nhiên ưm một tiếng nhỏ.
"Tôi đây."
"Chú ba..." Cô lại gọi, giống như có chút sợ hãi, tay nhỏ quờ quạng trên giường.
Nắm chặt tay cô, nắm chắc trong lòng bàn tay, áp vào trong ngực cô: "Ánh Tuyết, đừng sợ, tôi ở đây."
Dường như cảm nhận được sự hiện diện của anh, Du Ánh Tuyết rúc vào trong ngực của anh, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.
Cơ thể không còn căng như trước, lông mày cũng mở ra nhiều.
Kiều Phong Khang ôm cô, khó ngủ một đêm.
Nhiều ngày sau ...
Kiều Phong Khang bỏ đi hơi nửa phần công việc của mình, toàn tâm toàn ý chăm sóc Du Ánh Tuyết.
Dù thỉnh thoảng gặp ác mộng nhưng đứa con trong bụng cô rất khỏe mạnh.
Sáng sớm.
Du Ánh Tuyết đứng lên cân, có chút buồn bực, mập hơi so với hai ngày trước rồi. Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, khi sinh con có thể sẽ bị vỗ béo thành heo. Tuy nhiên, bây giờ cô không còn phờ phạc như trước, và tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhìn vào gương và đánh răng.
Phần bụng đột nhiên giật giật.
Du Ánh Tuyết sửng sốt, hô hấp cũng ngừng lại.
Như thể sợ đó chỉ là ảo giác, cô cứng người, nhắm mắt và cảm nhận lại.
Trong bụng lại có chút đập nhẹ.
Cảm giác này... thật lạ...
"Chú ba... chú ba..." Cô kêu lên, kích động đến nỗi bàn chải đánh răng trên tay rơi xuống đất.
Ở đằng kia, Kiều Phong Khang đang thay quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng của Du Ánh Tuyết liền ném cà vạt lao vào phòng tắm.
Rầm một tiếng, cánh cửa bật ra, suýt chút nữa thì hỏng.
“Đừng sợ, đừng sợ, Ánh Tuyết, tôi ở đây." Vẻ mặt anh trịnh trọng. Vừa an ủi, đỡ cô ngồi xuống.
Sau đó, nhanh chân chạy ra ngoài, nói với dì Lý: "Thu dọn ít đồ, chúng ta lập tức tới bệnh viện."
Dì Lý bị dáng vẻ của anh dọa sợ, thầm nghĩ sợ đứa bé xảy ra chuyện gì.
Bà nào dám chậm trễ, vội vàng vào phòng thu dọn đồ đạc.
Du Ánh Tuyết được Kiều Phong Khang ôm trong ngực, chạy vào thang máy, dáng vẻ khẩn trương và lo lắng làm cho cô không đành lòng.
Dường như không chỉ bản thân cô mà cả anh cũng sợ hãi.
"Chú ba, thả tôi xuống trước đã..."
“Có chỗ nào đau không?” Kiều Phong Khang nhíu mày lo lắng, không chịu buông ra. Anh lại đi ra ngoài, giục dì Lý Khuôn mặt của anh ấy đã được căng thẳng.
"Đừng gấp, chúng ta sẽ không đi bệnh viện."
"Như vậy sao được? Nhất định phải..."
"Nhưng tôi không có chỗ này thấy không thoải mái cả, tôi rất khỏe." Du Ánh Nguyệt ngắt lời anh, cười với anh: "Thật ra... lúc nãy tôi chỉ cảm giác được nó động trong bụng tôi mà thôi..."
Nghĩ lại cảm giác vừa rồi, hốc mắt trở nên nóng ẩm.
Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lãnh đạm bình thường lúc này cũng hiện lên ánh sáng.
Anh đặt Du Ánh Tuyết xuống, ngồi xổm xuống, quàng tay qua eo cô, áp tai trái vào bụng cô.
"Nó còn động không? Có thể cảm giác được không?"
Anh đang lắng nghe rất chăm chỉ.
Du Ánh Tuyết nhìn anh, thấy bộ dạng của anh giống như trẻ nhỏ được ăn kẹo.
Cô cười.
Tiếc nuối nói: "Bây giờ tôi không cảm giác được."
“Không cảm nhận được?” Anh nhướng mày.
Dường như không muốn bỏ cuộc, anh vẫn áp tai vào bụng cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!