Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Cô thầm nghĩ, e rằng cũng chỉ có Du Ánh Tuyết mới có thể hòa hoãn cảm xúc của anh lúc này.

Nghe được giọng nói của Lý Thanh, Kiều Phong Khang chậm rãi dập tàn thuốc. Rồi mới quay đầu lại, nhìn cô một cái, "Đã ăn bữa sáng chưa?"

Lý Thanh lắc đầu.

"Khẩu vị Du Ánh Tuyết không tốt cho lắm, chỉ ăn vài thìa canh thôi."

Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm.

Cũng được. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không thiết tha ăn uống, không thể ép buộc cô được.

Có điều là, cô dù sao cũng là một phụ nữ có thai...

"Cô ấy có nói gì không?"

"Cô nói... Hy vọng tổng giám đốc Khang lần sau đừng mang thức ăn sang đó nữa."

Sắc mặt Kiều Phong Khang lại nặng nề hơn một chút.

"Còn có cái này..." Lý Thanh suy nghĩ. Rốt cuộc vẫn thận trọng móc từ trong túi ra một thứ nho nhỏ, lặng lẽ đặt nhẹ lên bàn.

Kiều Phong Khang nhìn sang một cái, mi tâm lạnh lùng nhíu chặt.

Chiếc nhẫn!

Là chiếc nhẫn, vốn đã được đeo lên ngón áp út của cô!

Thần sắc của anh khiến cho Lý Thanh trong nháy mắt cảm thấy khó thở.

Cô hít sâu một cái, liều mạng nói thêm một câu: "Du Ánh Tuyết nói, bảo tôi đưa cái này trả lại cho anh."

Kiều Phong Khang không nói gì thêm, chẳng qua là hô hấp càng lúc càng nặng nề.

Anh siết chặt chiếc nhẫn kia vào lòng bàn tay, siết thật chặt. Chặt đến nỗi, lòng bàn tay anh cũng ê ẩm đau.

Cho đến bây giờ, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn tất cả đều là những gì ngày đó cô đã nói...

Phải đeo vào ngón áp út, không được phép tháo xuống!

Sau này nếu có người đàn bà nào nhảy vào người anh, cởi nút áo anh, anh hãy giơ ngón tay ra cho người ta xem.

Giọng nói trong trẻo, mang theo chút bá đạo đáng yêu, giống như một cô vợ bé nhỏ của anh...

Hết thảy, dường như mới xảy ra hôm qua...

Cho nên...

Bây giờ, cô muốn vứt bỏ hết thảy những thứ này sao?

Nhưng mà, Kiều Phong Khang anh, cho phép cô làm như thế à?

"Tổng giám đốc Khang, vậy cơm trưa của Du Ánh Tuyết buổi trưa hôm nay..."

"Không cần đưa." Kiều Phong Khang rốt cuộc cũng mở miệng. Bây giờ cô mệt mỏi biết bao nhiêu, thay vì cứ dây dưa không dứt, ngược lại chẳng bằng cho cô một chút thời gian để bình tâm.

...

Đúng như dự đoán.

Sau đó, Kiều Phong Khang cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng mà, vào ngày đưa di thể mẹ an táng, anh lại đến. Cũng không phải đi một mình, toàn bộ thành viên ở tầng chót tập đoàn Kiều Thanh đều đến, trong đó còn có cả... Kiều Quốc Thiên.

Cả đoàn người đều mặc y phục trang nghiêm, đồng loạt cúi đầu trước linh cữu, nói lời từ biệt.

Đông đảo, khí thế rất lớn.

Ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa nhỏ. Tí tách từng giọt bay bay trong không khí, cả người Du Ánh Tuyết mặc trang phục tuyền đen đứng trước mộ, ở xa xa đối mặt với anh.

Chờ anh cúi mình xong, nhận lấy cây dù trong tay Nghiêm Danh Sơn, che lên đỉnh đầu ướt đẫm của cô. 

Hai người, cùng nép dưới một cây dù. Rõ ràng chẳng qua là mới hai ngày không gặp, nhưng Du Ánh Tuyết lại cảm thấy dường như đã xa cách thật lâu rồi...

Dưới sắc trời u ám, tầm mắt cô, từ đầu đến cuối đều rơi trên mặt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều run rẩy.

Hồi lâu mới hoàn hồn, thu ánh mắt về. Lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua ngón áp út của anh, chiếc nhẫn trên ngón tay kia, anh vẫn còn mang.

"Có muốn cùng tôi về nhà hay không?"

Anh hỏi.

Giọng, thật thấp.

Nhà...

Du Ánh Tuyết âm thầm nghiền ngẫm từ ngữ này, trong lòng khổ sở khó nén.

Bây giờ, đâu hay là nhà cô?

Nhà họ Kiều, đã không phải nữa rồi...

Nếu cô thật sự còn dây dưa không rõ với nhà họ Kiều, thậm chí ở bên cạnh kẻ thù giết chết cha mình, sợ là mẹ dù có vào đất cũng sẽ không yên lòng được...

Nhưng mà, phải làm thế nào?

Cô... Vừa nghĩ đến việc bọn họ không còn khả năng nữa, trong lòng, giống như bị chiếc roi da không chút lưu tình quất xuống, đau buốt...

"Tôi... Tôi sẽ không trở lại nơi đó." Rốt cuộc cô cũng mở miệng, giọng trong trẻo nhưng tất cả đều là khổ sở. Trên mặt, dòng nước mưa chảy vào môi, cũng chỉ có mặn đắng."Sau này... Tôi muốn ở một mình..."

Kiều Phong Khang không nói gì, chỉ là ánh mắt trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn không thấu giờ phút này rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng...

Anh quay đầu nhìn Nghiêm Danh Sơn một cái, trầm giọng dặn dò: "Đưa cô Ánh Tuyết trở về chỗ cô ấy ở."

Du Ánh Tuyết sửng sốt.

"Dạ, tổng giám đốc Khang." Nghiêm Danh Sơn tuân lệnh, chậm bước đến.

Kiều Phong Khang lại liếc nhìn Du Ánh Tuyết thật sâu, giao dù vào trong tay Nghiêm Danh Sơn, "Đừng để cho cô ấy dầm mưa." 

Giải thích một tiếng, sau đó xoay người bước ra khỏi dù, không dừng lại, đi vào trong mưa.

Rồi sau đó...

Đoàn người đi theo anh đến, lại cùng anh rời đi.

Mấy chiếc xe màu đen, chìm dưới cơn mưa, rất nhanh biến mất trên đường phố.

Hết thảy, đến rất nhanh, đi cũng rất đột ngột, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì...

Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn theo hướng bọn họ biến mất, mở to mắt nhìn, trong hốc mắt ứa ra một cảm giác ê buốt.

Quan hệ của bọn họ, tựa hồ, cũng giống như làn mưa mù mịt kia...

...

Mấy ngày nay, Du Ánh Tuyết sống rất bình lặng.

Nhiều lúc, cô chỉ nằm trên giường ngủ say. Lúc thức dậy, liền dọn dẹp di vật của mẹ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!